Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1933: Tán Nguyên Thần!

Sinh vật lục giai lúc trước xuất hiện trong rừng rậm nguyên thủy như muốn đột phá, là một con vượn hình thể khổng lồ. Đáng tiếc, bị các cao thủ căn cứ lớn liên thủ vây giết, bọn họ cũng tổn thất nghiêm trọng, càng không có khả năng gây phiền phức.

Làm xong tất cả, Vương Song thả lỏng tâm linh của mình, càng tập trung nhiều tinh lực hướng sâu vào trong tinh cầu.

Lúc trước hắn nghe Liễu Thần nói qua,Tinh linh là hạch tâm của Tinh thần, có linh tính của mình, tinh thần đẳng cấp càng cao, linh tính càng mạnh, cảm giác với nguy hiểm càng mạnh, đồng thời, che dấu cũng càng sâu, muốn tìm được đối phương càng thêm gian nan!

Tinh thần lực vượt qua tầng tầng lớp lớp sơn mạch, biển lớn vô tận, giống như một làn gió, một giọt nước, một hạt cát, dung nhập vào thiên địa, cảm nhận được hết thảy thế giới này…

Nhưng cho dù như thế, Vương Song cũng không cảm nhận được khí tức tinh linh, tựa như không tồn tại.

- Không có khả năng, Tinh linh nhất định tồn tại, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào?

Vương Song không ngừng suy tư, hồi tưởng lại lời Liễu Thần nói với mình.

Tinh thần lực của Vương Song bao lấy toàn bộ tinh cầu, có thể thấy rõ ràng từng tấc đất.

- Muốn tìm được Tinh Linh, được sự chấp thuận của Tinh Linh, phải thực sự dung nhập vào trong tinh cầu, chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được Tinh Linh!

Nhớ đến lời của Liễu Thần, mắt Vương Song chợt sáng lên.

Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy ra một đống vật liệu để trên mặt đất, phát nguyên lực ra, khắc ra từng văn trận. Khắc xong, Vương Song bức ra máu tươi ra khỏi cơ thể rồi bôi khắp văn trận.

- Hy vọng Tầm Linh Trận mà Liễu Thần dạy ta thật sự có tác dụng.

Vương Song lẩm bẩm, nhìn vào trong không trung.

Tâm niệm vừa động, nguyên thần của hắn trực tiếp xuất hiện, ngồi xếp bằng trong hư không. Trên mặt đất, từng đợt sáng hiện ra, Tầm Linh Trận bao lấy nguyên thần của Vương Song, nguyên thần của hắn chậm rãi tiêu tán, mắt thường có thể thấy được dần trở nên trong suốt.

Vương Song cảm giác kí ức của mình như đang chậm rãi biến mất, hắn ngay lập tức cắn chặt răng, càng tập trung tinh thần, càng khó có thể đạt được Tinh Linh. Tinh thần cấp hai có thể được gọi là Tinh thần Chí tôn, có thể trực tiếp đạt Thánh Giả chi cảnh. Vương Song tuy rằng không biết Tinh Linh địa cầu rốt cuộc là cấp mấy, nhưng hắn biết ít nhất cũng là cấp hai, muốn dung hợp tinh thần như vậy, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng!

Cho nên Vương Song đưa ra một quyết định điên rồ, đó là phân tán nguyên thần của mình vào trong địa cầu, lấy nguyên thần dung nhập tinh cầu. Cứ như vậy, cho dù Tinh Linh trốn ở nơi nào, hắn đều sẽ tìm được và dung hợp nó!

Đương nhiên đây là một phương thức cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán, nhưng Vương Song quét địa cầu này qua lại vô số lần, đều không tìm được Tinh Linh, chỉ có thể dùng biện pháp này.

Liễu Thần cũng nói qua, nếu như không cách nào tìm được Tinh Linh, có thể thử cách này!

Giờ khắc này, bất kì nhân loại nào ở trên địa cầu, kể cả biến dị thú, đều ngẩng đầu, nhìn về phía căn cứ Giang Nam, bọn họ cảm nhận được một nguồn năng lượng khủng bố, giống như là diệt thế bùng cháy lên.

Nguyên thần của Vương Song cường đại cỡ nào, nguyên thần tiêu tán, gây ra một cơn kinh thiên động địa, cho dù Vương Song trước đó bày ra từng tầng trận pháp phòng ngự ở chung quanh mình, còn để Tiểu Không cùng Tiểu Thất xuất hiện bảo vệ hắn, vẫn không thể hoàn toàn che dấu được cơn chấn động này.

- Vương tiểu tử sẽ không đùa chết mình chứ.

Tiểu Thất lơ lửng giữa không trung, lo lắng mở miệng.

- Nguyên thần tiêu tán, cái này thật sự là tự sát, Đại La thần tiên cũng không thể cứu vãn được chủng loại kia!

- Chúng ta nên tin tưởng hắn. Hành tinh này cực kỳ đặc biệt, muốn tìm được Tinh Linh, chỉ có biện pháp này, nếu thật sự xảy ra trường hợp nguy hiểm nhất, chúng ta có thể ra tay ngăn chặn.

Tiểu Không thấp giọng nói.

- Đặc biệt?

Nghe vậy, Tiểu Thất suy tư, như nghĩ đến cái gì đó:

- Ta nhớ rõ ở thời đại xa xưa, thiên địa sinh ra một hành tinh cổ, tên là Vĩnh Hằng Mẫu Tinh, trong vũ trụ vô số chủng tộc đều từ trong ấy xuất hiện, tuy rằng sau đó, vô số chủng tộc tranh bá, đánh nát hành tinh cổ kia, rải rác khắp nơi trong vũ trụ.

- Chẳng lẽ, hành tinh này chính là một mảnh vỡ trong đó sao?

- Không đúng, nếu thật sự là mảnh vỡ của khối hành tinh kia, không có khả năng nguyên khí thiên địa lại mỏng manh như thế, thậm chí còn không có nhân kiệt xuất hiện!

Tiểu Thất lắc đầu, phủ định suy đoán của mình. Nếu thật sự là mảnh vỡ của hành tinh kia, trên hành tinh này nếu không có tôn giả nhiều như chó, ít nhất cũng sẽ có thánh giả tồn tại.

Thế nhưng cảm nhận thực lực của tinh cầu này, hắn lắc đầu, cho dù lấy một tinh cầu kém cỏi nhất, cũng sẽ mạnh hơn nơi này!

- Nếu cả ngươi cũng biết tình hình ở đây, vậy nơi này còn có cái gì đặc biệt! Phải biết rằng, ngay cả vị thánh giả kia cũng cực kỳ coi trọng nơi này, ngươi có dám cho rằng so với thánh nhân mình còn có mắt nhìn tốt hơn!

Tiểu Không thấp giọng nói.

Nghe vậy, Tiểu Thất gật gật đầu:

- Cũng đúng, có lẽ ngôi sao này thật sự có chỗ đặc biệt, dù sao cũng có thể xuất hiện tên tiểu tử Vương như vậy, một ngôi sao bình thường lại không làm được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận