Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1081: Căn cứ Hắc Thủy dị biến! (2)

Trên thực tế, Miêu Đóa Nhi cũng suy nghĩ như vậy, nàng vừa mới mang thai hài tử của Miêu Vong, cũng không muốn người mình yêu nhất bất chấp nguy hiểm, nếu gặp phải loại nguy hiểm cửu tử nhất sinh thế này, bọn họ hoàn toàn có thể rời đi, đến một nơi khác, dựa vào thực lực của Miêu Vong, hoàn toàn có thể sống càng tốt hơn.

Nàng không phải thánh nhân gì cả, chỉ là một tiểu thê tử không muốn thấy chồng mình mạo hiểm mà thôi.

Nghĩ đến đây, Miêu Đóa Nhi khẽ cắn môi, khẽ nắm y phục của Miêu Vong kéo một chút.

Ở một bên, Miêu Xuyên lão gia tử cũng trầm mặc không lên tiếng, trên thực tế, bây giờ hắn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, thân phận của hắn vốn là trưởng thôn nhất định phải gánh vác trách nhiệm của trưởng thôn, phải nghĩ biện pháp cứu đám người Phương Thanh ra, nhưng muốn cứu bọn họ, nhất định phải để Miêu Vong mạo hiểm, mà ở một phương diện khác, hắn cũng không hy vọng chồng của cháu gái mình cứ như vậy mà chịu chết, cứ như vậy, đứa trẻ trong bụng còn chưa được sinh ra đã phải chịu cảnh mất cha.

Mâu thuẫn trong lòng của hắn cứ đan xen vào nhau, khiến gương mặt hắn không khỏi lộ vẻ u sầu.

Miêu Vong phát giác được động tác của Miêu Đóa Nhi, ánh mắt cũng thoáng chút do dự, dù sao hắn cũng không phải là một người cô độc, bây giờ còn có gia đình, không những có Đóa Nhi mà còn có cả hài tử, đây cũng là ràng buộc lớn nhất của hắn.

Lỡ như bản thân bị sa vào, đến lúc đó, Miêu Đóa Nhi phải làm sao sinh tồn trong thời MT được, e rằng chỉ có một con đường chết.

Nhưng đám người Phương Thanh đều là lực lượng nồng cốt trong thôn, là tương lai của thôn, bản thân mình thấy chết không cứu, e rằng cũng không còn cách nào sống ở đây nữa, chỉ có thể rời khỏi đây.

Trong lúc nhất thời, Miêu Vong cũng lâm vào trầm mặc, những người xung quanh thấy thế, cũng lâm vào trầm tĩnh chết chóc, những người khác thông minh cũng hiểu ra uẩn khúc trong chuyện này, chỉ đành thở dài một hơi.

Nếu Miêu Vong lựa chọn không cứu đám người Phương Thanh, đây là bổn phận, nếu lựa chọn cứu bọn họ, đây gọi là ân tình. Cho dù thế nào, bọn họ cũng không có tư cách gì để yêu cầu Miêu Vong.

Dù sao, Miêu Vong không chỉ có một người, mà đã thành gia lập thất, đã có thê tử và hài tử.

Nghĩ đến đây, ban đầu cũng có người muốn lên tiếng thỉnh cầu Miêu Vong ra tay cứu đám người Phương Thanh, nhưng giờ cũng chỉ đành im lặng.

Bầu không khí ngưng trọng như vậy diễn ra một hồi lâu, Miêu Vong là người đầu tiên phá vỡ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Hắc Tử,

- Thực lực của thủ lĩnh đối phương như thế nào?

Nghe vậy, mọi người đều chấn kinh, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Miêu Vong. Thậm chí Miêu Đóa Nhi ở phía sau hắn cũng khẽ lắc tay, không ngừng níu lấy y phục của Miêu Vong.

Hắc Tử nghe Miêu Vong hỏi như vậy, vẻ mặt vui mừng, vội vàng trả lời:

- Thủ lĩnh của đối phương chưa từng rat ay, chỉ có thủ hạ ra tay đã đánh bại đám người Thanh ca rồi, ta hỏi Thanh ca, kẻ đánh bại hắn là Tiến Hóa Giả cấp chín!

- Còn về thủ lĩnh đối phương, dựa vào những người khác kể lại, rất có thể là cường giả nhất giai trung cấp! Nếu không sao có thể dễ dàng giết chết Chúa Tể Giả của căn cứ Hắc Thủy được.

- Nhất giai trung cấp

Miêu Vong tự lẩm bẩm một chút, ánh mắt lóe lên một chút suy tư, nhất giai trung cấp, cũng không phải không thể đối đầu, tuy hắn không biết thực lực của mình rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng trong cõi u minh luôn có một âm thanh nói với bản thân rằng, Tiến Hóa Giả nhất giai trung cấp cũng không phải không thể đối đầu.

- Như vậy, ngoại trừ đối phương ra còn có những cao thủ nào nữa hay không?

Miêu Vong tiếp tục nói, hắn không thể không hỏi thật cẩn thận, nếu thực lực của đối phương vượt qua khỏi khả năng của mình, vậy bản thân cũng không thể ngốc nghếch đi vào chỗ chết chỉ để cứu bọn họ.

- Cái này thì ta không thấy, nhưng dường như bọn họ đến từ thế lực Thần Tổ Chức, thủ lĩnh ở đó hình như chỉ là một tiểu tốt mà thôi.

Hắc Tử trầm ngâm một chút, cuối cùng nói.

Nghe Hắc Tử nói như vậy, mọi người đều giật mình, thực lực như vậy mà chỉ là một tiểu tốt thôi sao, bọn họ thật sự không dám tưởng tượng thủ lĩnh của Thần Tổ Chức sẽ đáng sợ đến mức nào.

Miêu Đóa Nhi nghe vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, thậm chí không thèm kéo y phục của Miêu Vong nữa, mà trực tiếp ôm lấy cánh tay của Miêu Vong, quật cường nhìn Miêu Vong, ánh mắt có hơi mông lung, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc òa lên.

Thấy bộ dạng của Miêu Đóa Nhi như vậy, trong lòng Miêu Vong cũng mềm nhũn, lập tức nhẹ nhàng ôm Miêu Đóa Nhi vào trong ngực.

- Yên tâm, ta không sao đâu, ta còn muốn nghe hài tử của chúng ta gọi ba ba mà.

Nghe Miêu Vong kiên định nói như vậy, ánh mắt xinh đẹp của Miêu Đóa Nhi nhất thời đẫm lệ.

Miêu Vong nhìn đám người Phương Sơn, Hắc Tử, chậm rãi nói:

- Chư vị, ta sẽ đi cứu đám người Phương Thanh, nhưng ta hy vọng sau khi ta rời đi mọi người có thể giúp đỡ chiếu cố Đóa Nhi một chút.

- A Vong, Phương thúc cảm ơn ngươi…

Phương Sơn cảm kích nhìn Miêu Vong, bờ môi hắn đang run lên, Miêu Vong có thể quyết định cứu đám người Phương Thanh, có thể nói hắn chính là người vui vẻ nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận