Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 597: Văn Văn chịu nhục!

Sắc mặt Mộng Nhi thay đổi, nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngụy Nhiên, nhu thuận nói:

- Vâng, thiếu gia!

Sắc mặt Vương Song kỳ quái nhìn hành động của Ngụy Nhiên, hắn để lại nữ tử tên Mộng Nhi này ở đây, nói là để hai người liên lạc nhưng trong đó có ý tứ gì hắn tất nhiên hiểu được, nhưng nhìn thấy nữ tử, hắn nghĩ tới suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, không nói gì thêm.

Bạch Manh Manh cùng Đồng Vũ đều mang vẻ mặt địch ý nhìn đối phương, tuy bọn họ cũng biết năng lực kia của Vương Song ngày càng khủng bố, miệng cũng nói sẽ tìm cho Vương Song một ít tỷ muội, nhưng khi thật sự bị người ta đưa lên tới một mỹ nữ như vậy, bọn họ cũng không khỏi có chút địch ý, giống như đồ vật của mình bị người nào đó cướp đi.

Ngụy Nhiên, Lão Tôn rời đi, nơi này chỉ còn lại Mộng Nhi và Vương Song, Vương Song cũng biết Mộng Nhi tên thật là Lưu Mộng Vũ, nữ nhân này đi theo Ngụy Nhiên cũng đã lâu, cũng biết rất nhiều thứ, chẳng hạn như bên trong đặc khu có bao nhiêu thế lực, cùng các đại thế lực có những cường giả nào và cường giả của các thế lực lớn là ai, thậm chí ai là Tiến hóa giả của Thanh Long bang nàng đều biết rõ ràng.

Vương Song cũng thu được rất nhiều thông tin hữu ích từ Lưu Mộng Vũ. Nhưng nhìn vóc dáng cao gầy Lưu Mộng Vũ lại nghĩ đến xúc cảm tiếp xúc vừa rồi, tia sáng màu đen trong mắt lại hiện lên lần nữa, khiến mấy nữ nhân kinh ngạc kêu lên, Bạch Mộng Mộng và Đồng Vũ bất lực nhìn nhau, quần áo của họ bị tuột ra.

- Các ngươi, đây là gì?

Lưu Mộng Vũ kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Lão công không biết chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa tình huống như này thường xuyên xuất hiện trong mắt hắn, mỗi lần đều muốn chúng ta giúp hắn giải quyết!

Bạch Manh Manh bất đắc dĩ nói. Vừa dứt lời, thân thể nàng bị Vương Song ôm ngang eo, trực tiếp hướng về phía phòng ngủ.

Nhìn tình hình trong phòng ngủ, trong mắt Lưu Mộng Vũ lóe lên một tia tinh quang, đây là tin tức cực kỳ quan trọng, có thể sẽ hữu dụng với thiếu gia nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi. Một cỗ lực lượng kinh khủng đã giáng xuống, khiến nàng không còn sức lực phản kháng, thân thể trực tiếp bay về phía phòng ngủ, đột nhiên kêu lên một tiếng.

Vào ban đêm, Vương Song cùng vài nữ nhân lang thang khắp các khu vực bình thường, nếu như không phải là Mạt Thế, dường như cũng không khác tình hình trước Mạt Thế là bao, từng ngôi nhà, tửu lầu, từng siêu thị, cửa hàng, tất cả đều cung ứng cho tám mươi phần trăm nhân khẩu của cả căn cứ!

Trên đường phố người rất đông, bán đủ thứ, có một sạp nhỏ bán quần áo, giày dép, ấm đun nước, xà phòng, khăn tắm, bàn chải đánh răng, đủ thứ cần có đều có nhưng người mua cũng không nhiều. Trong các siêu thị hay trung tâm thương mại nếu là người không có tiền thì sẽ không mua nổi.

Bạch Manh Manh nhìn thấy có người bán kẹo bông gòn thì nài nỉ Vương Song mua hai cái, nhìn thấy Bạch Manh Manh vui vẻ ăn hai cái kẹo bông gòn, mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Lưu Mộng Vũ cũng tỏ ra ân cần với nữ hài ngây thơ và đáng yêu này.

- Ta dẫn các ngươi đi ăn tối!

Vương Song nhìn khách sạn tráng lệ trước mặt, trên đó ghi khách sạn Lam Hải, nếu như hắn nhớ không lầm, Hồ Văn Văn đang làm việc ở nơi này vừa hay có thể gặp nàng một chút.

- Được, được, Manh Manh cũng đói bụng rồi! Ta muốn ăn đùi gà chiên, thịt heo Đông Pha, bánh mì ngắn...

Bạch Manh Manh hưng phấn nói, gọi liên tiếp mấy món, cũng không sợ mình ăn không hết. Bây giờ họ cũng hiểu rằng Vương Song là Tiến hóa giả, bọn họ không sợ không có tiền chi trả. Ngụy Nhiên thậm chí còn để lại một triệu tem phiếu thực phẩm trước khi rời đi, vì vậy Manh Manh, Đồng Vũ điên cuồng chi tiêu với nguyên tắc "tiêu hoặc lãng phí".

- Ha ha, đúng là giỏi ăn hàng mà!

Vương Song cười mắng, nhưng cũng không thèm để ý, cùng mấy nữ nhân đi về phía khách sạn, khách sạn này chỉ có ba tầng, từng chiếc đèn neon tô điểm toàn bộ quán rượu trông vô cùng tráng lệ. Tầng một là đại sảnh, không ít người chọn tầng một làm nơi ăn uống và nghỉ ngơi cũng là tầng rẻ nhất. Tầng hai dành cho những người có tiền mới có thể ngồi nơi này ăn. Tầng ba không phải là nơi ăn uống là một nơi để nghỉ ngơi.

Khi bốn người đi tới quầy, nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân nhìn thấy bốn người y phục chỉnh tề, trên mặt lộ ra vẻ cung kính, nhiệt tình hỏi:

- Hoan nghênh quang lâm, bốn vị khách nhân, ăn cơm hay là ở trọ?

- Ăn cơm.

Lưu Mộng Vũ nói, dáng người nàng vô cùng cao gầy nửa thân dưới mặc quần bò, lộ ra một đôi chân dài, cực kỳ bắt mắt, tạo cho người phục vụ cảm giác áp bách. Nhìn thấy trong đại sảnh có chút ồn ào, hắn không khỏi nhíu mày.

- Không có chỗ nào yên tĩnh sao?

- Dạ, mời lên lầu hai, ở đó có rất ít người lại yên tĩnh.

Nam nhân viên phục vụ không dám nhìn các nữ nhân, vội vàng đi trước dẫn đường, theo thang lầu xoay tròn đi đến lầu hai.

Lầu hai sạch sẽ, người rất ít, mọi người ở lầu hai đều đang yên lặng ăn cơm, chỉ có nhân viên phục vụ thỉnh thoảng đưa đón qua lại, ánh đèn dịu dàng chiếu xuống, khiến cả toàn bộ khách lầu hai có như cảm giác buồn ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận