Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 598: Văn Văn chịu nhục! (2)

Tùy ý lựa chọn một cái bàn gần một góc hẻo lánh, Bạch Manh Manh cầm thực đơn bắt đầu chọn, "Cá chép kho tộ, gà cắt trắng, sườn chua ngọt..." Người phục vụ nhanh chóng ghi lại, trong lòng có một tia ghen tị, lại lóe lên một tia hâm mộ, những món ăn Bạch Manh Manh gọi tổng hóa đơn phải bằng một năm lương của hắn điều này khiến hắn cảm thán có tiền thật tốt.

- Cuối cùng là bốn cốc sữa chua, lão công, ngươi còn muốn gì nữa?

Bạch Manh Manh nói một loạt rồi nhìn về phía Vương Song hỏi.

- Để bọn họ gọi đi, ta cái gì cũng được!

Vương Song lắc đầu, thản nhiên nói. Cả Đồng Vũ cùng Lưu Mộng Vũ đều tùy ý cọn vài món, Bạch Manh Manh đã gọi đủ, bọn họ cũng cảm thấy có chút ngại khi gọi thêm.

Có thể là đám người Vương Song gọi rất nhiều đồ, không thể làm quá nhanh, cho nên đám người Vương Song ngồi ở chỗ đó, tùy ý tán gẫu một số chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Bạch Manh Manh giống như hạt dẻ cười, thỉnh thoảng nói ra mấy câu trêu đùa khiến ba người họ cười nắc nẻ.

- Bốp!

Đột nhiên, có thanh âm chói tai truyền đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, bọn họ tò tò nhìn lại, phía xa, một nữ phục vụ vây quanh một bàn ăn, trong đó có một nam nhân tát vào mặt nữ phục vụ kia.

- Gọi quản lý của ngươi tới, ngươi lại làm bẩn quần áo của bạn gái ta, ngươi có biết quần áo của nàng đắt cỡ nào không, ngươi, một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi, sao có thể trả nổi! Lại còn dám tỏ vẻ ra ta đây hù dọa người khác!

Giọng nói kiêu ngạo của nam nhân vang lên, phía sau hắn ta là một số nam nữ rong đó có một nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh y phục của nàng có vết bẩn. Lúc này, nữ nhân kia cũng tức giận nhìn nhân viên phục vụ.

Con người đều là những sinh vật thích tò mò, chuyện xảy ra ở đây đã thu hút sự chú ý của tất cả những người dùng bữa ở tầng hai, tất cả đều thích thú nhìn qua, thậm chí có người còn rời khỏi chỗ ngồi và đi qua đây.

Bạch Manh Manh là một người nhanh nhẹn hơn người, nhìn thấy tình hình như vậy, nàng lập tức lao ra ngoài và kéo Đồng Vũ ra. Vương Song nhìn bóng lưng mờ nhạt của 2 người, cau mày và chậm rãi đi theo.

- Ta, ta thât sự không cố ý, đừng gọi đến quản lí của ta đến, ta sẽ giặt sạch chiếc váy này cho người.

Giọng nói của nữ phục vụ rất dễ nghe, nhưng lúc này nàng lại vô cùng bối rối. Nếu như quản lý biết rằng nàng đã làm bẩn quần áo của khách nhân, sợ rằng nàng sẽ mất đi công việc này.

- Giặt, ngươi biết bộ y phục này đắt cỡ nào không, một khi giặt sẽ không thể mặc lại!

Nữ nhân nhìn nhân viên phục vụ, vẻ mặt u ám, giọng nói vô cùng sắc bén.

- Hừ, không phải chỉ là một bộ y phục bị hỏng thôi sao? Đâu cần phải hung hăng như vậy chứ!

Bên cạnh có người thấp giọng nói nhỏ, bọn họ đều là người có tiền, đương nhiên không thèm để ý giá cả một bộ quần áo. Có điều đối với nữ phục vụ này, giá của bộ y phục này đáng giá một năm tiền lương của nàng!

Bên cạnh có người cũng gật đầu, nhưng nữ phục vụ này hoàn toàn không quen biết bọn họ, bọn họ cũng không cần đứng ra giúp đỡ.

- Ta, ta đi mượn tiền, ca ca của ta có tiền, ta sẽ mượn tiền bồi thường cho ngươi, xin người đừng gọi quản lý!

Nữ phục vụ đau khổ cầu xin, nhưng lúc này, người quản lý đã đến, là…

Một nam nhân tầm ba bốn mươi tuổi, rõ ràng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, ngay khi hắn vừa đến cũng đã liên tục xin lỗi nữ nhân kia.

- Hừ, mượn tiền? Nếu đã là ca ca của ngươi chắc cũng không khá hơn bao nhiêu, người như ngươi, cho dù mượn cả trăm năm cũng tuyệt đối không mua được y phục như vậy!

Nữ nhân vẫn không chịu bỏ qua, khi thấy người quản lý đến tỏ ra ngạo mạn hơn.

- Nói cho ngươi biết, muốn ta tha thứ cho nhân viên của ngươi cũng được, ngươi chỉ cần dùng lưỡi liếm lớp bụi trên giày của ta, ta không quan tâm ngươi làm cách nào, nếu không, ngươi tự hiểu đấy, lão công ta là người của Cục Công thương, nếu muốn tiếp tục mở khách sạn này, phải cho ta một lời giải thích rõ ràng.

Điều kiện mà nữ nhân này đưa ra khiến mọi người kinh ngạc..

Điều kiện này không chỉ xúc phạm mà vốn dĩ không xem người ta là người, lời này cũng khiến nữ phục vụ kia toàn thân run rẩy. Có người còn nhìn thấy một vệt nước mắt cuộn tròn trong mắt nàng.

- Chuyện này…

Sắc mặt quản lý cũng thay đổi, có chút do dự. Trên mặt hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, tuy là quản lý nhưng trong mắt những người giàu có này, hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, không chút thể diện, cũng không thể giúp nàng nói một câu.

- Quản lý, ta, ta liếm!

m thanh của nữ nhân viên có chút run rẩy, ai cũng có thể nhìn ra bàn tay nàng đang nắm chặt vạt áo, khớp ngón tay đều có chút trắng bệch, nhưng nàng vẫn không thể cự tuyệt, nếu cự tuyệt có thể sau này sẽ gặp nhiều nguy hiểm, hơn nữa sẽ liên lụy đến quản lý, nàng có thể làm việc ở đây là vì nam nhân kia thấy nàng đáng thương, cho nên nàng càng không thể liên lụy đến hắn. Giờ khắc này, nàng nghĩ tới hoàn cảnh của mình, nghĩ tới Vương ca ca mặc dù mới ở bên nhau mấy ngày, đối xử với nàng rất tốt nhưng ngay lúc này nàng cảm thấy có chút xót xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận