Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 397: Mặc Vũ Tình

Thậm chí trong bể bơi còn có một ít mỹ nữ mặc bikini, thỉnh thoảng trêu đùa với nam tử trên bờ.

“Cửa son lộ thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết!” Vương Song nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này Vương Song nhìn đến một nam tử thân mặc hàng hiệu, khuôn mặt trắng nõn nhưng ánh mắt có chút vẩn đục theo đám người đi ra, đi về phía một nữ nhân mặc trang phục hầu gái.

- Chậc chậc, xem ra Lưu đại thiếu của chúng ta đúng là một người si tình, theo đuổi Mặc Vũ Tình từ rất lâu rồi còn chưa có từ bỏ!

Một người mở miệng cười nói.

- Ha ha, nếu là ta, cho dù nàng có nguyện ý hay không cũng trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung!

Một người cười lạnh nói.

- Đó là ngươi, Lưu thiếu muốn chính là hoàn toàn chinh phục được một nữ nhân, cho dù là thân thể hay trái tim!

- Ta nói này, Mặc Vũ Tình này cũng quá không nhìn mặt đi, tự cho mình là có ba phần tư sắc liền dám từ chối Lôi thiếu, nàng có biết bao nhiêu nữ nhân muốn lên giường của Lôi thiếu không!

Đây là một số nữ nhân ghen tỵ nói.

Vương Song nhìn về phía nữ nhân trong lời nói của bọn họ, lúc này nàng đang nghiêm túc bày biện một số hoa quả lên bàn.

Một đầu tóc đen như thác nước, khuôn mặt trái xoan, ánh mắt trong trẻo nhưng cũng vô cùng lãnh đạm, hai lọn tóc rủ xuống trán, làn da giống như sữa bò, cặp đùi thon dài, bộ ngực đầy đặn làm cho dáng người bên ngoài trở nên vô cùng mê người.

- Thật sự là một nữ nhân có thể khiến người ta muốn chinh phục!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Vương Song đối với nữ nhân này.

Nam tử được gọi là Lưu thiếu đi đến bên cạnh nữ nhân, nhẹ giọng nói:

- Vũ Tình, tâm ý của ta đối với ngươi ngươi hẳn là hiểu được! Sao lại từ chối ta vậy!

Nữ nhân được gọi là Mặc Vũ Tình nhìn thoáng qua Lưu thiếu, thản nhiên trả lời:

- Lưu thiếu, với thân phận của ngươi, muốn dạng nào nữ nhân còn không được làm sao phải chấp nhất với Vũ Tình như vậy!

- Hiện tại ta chỉ nghĩ muốn làm tốt việc của mình không có dự định làm tình nhân của người khác!

Giọng điệu của nàng rất bình thản giống như trước mặt không phải là con cả cục trưởng công an mà là một người bình thường.

Nhưng khi nghe vậy Lưu thiếu cũng không giận, nhìn gương mặt tinh xảo của cô gái, trong mắt hiện lên một vẻ say đắm.

- Ha ha, làm tốt việc, Mặc Vũ Tình, ngươi hẳn là biết thân phận của ta, ta chưa từng có ép buộc ngươi, những người quấy rầy ngươi đều là ta ra mặt giúp ngươi giải quyết, ta đối với ngươi như vậy chẳng lẽ trong lòng ngươi không có một chút cảm động nào sao!

Lưu thiếu cười, ôn hoà trong mắt cũng dần tiêu tan dường như đã tiêu hao hết kiên nhẫn.

Mặc Vũ Tình không động, nhìn đối phương nhẹ giọng nói:

- Làm sao, hết kiên nhẫn chuẩn bị cưỡng ép sao!

- Ta biết ta không thể phản kháng nhưng ta cũng không để ý, có thể sống sót ở Mạt Thế đã không dễ, về phần ngủ cùng người khác thật ra cũng không phải chuyện gì to tát.

Nữ tử dường như nhìn thấu tâm tư của đối phương, giọng điệu có chút châm chọc nói.

Nghe vậy sắc mặt Lưu thiếu co rúm lại, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng nhìn Mặc Vũ Tình thấp giọng cười lạnh nói:

- Ngươi đã không muốn trở thành nữ nhân của ta vậy thì ta sẽ không che chở ngươi nữa!

- Thuận tiện nói cho ngươi một tin tức tốt, Lôi đoàn trưởng vì đón tiếp cường giả của hai thế lực lớn cố ý chuẩn bị mười mấy nữ nhân hiến cho bọn họ, ngươi chính là một trong số đó!

- Đến lúc đó ngươi chính là một người bị ngàn người cưỡi vạn người cưỡi, xem ngươi còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ được hay không!

Giọng điệu Lưu thiếu vô cùng lạnh lẽo, âm thanh dừng lại bên trong tai của nữ nhân tức khắc làm cho sắc mặt nàng đại biến, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lưu thiếu.

- Không thể nào, điều đó là không thể nào!

Nữ nhân thấp giọng nói nhỏ, động tác trong tay cũng dừng lại.

Lưu thiếu nhìn nữ nhân, nhe răng cười một tiếng:

- Sớm hay muộn đều bị người chơi, không bằng để ta chơi trước! Tránh để người khác được lợi.

Nói xong ôm cổ nữ nhân.

- Thả ta ra, thả ta ra!

Nữ nhân đột nhiên tỉnh lại lớn tiếng thét chói tai, thanh âm giống như hoa lan trong sơn cốc trống rỗng.

Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đều là ý cười đều nghĩ rằng Lưu thiếu đã nghĩ thông, trở thành bá vương ngạnh thượng cung.

Những thị nữ đều làm như không thấy, tự quay đầu lại làm việc của mình.

- Ha ha, Lưu đại thiếu ta muốn một nữ nhân ai dám cứu ngươi, trước đây là cho ngươi mặt mũi nên mới cho ngươi thoải mái như vậy, thực nghĩ rằng bản thân là cái gì sao!

Lưu thiếu cười lạnh, ôm nữ nhân đi tới căn phòng.

- Ha ha, Lưu thiếu rốt cục nghĩ thông suốt! Ta đã nói rồi, một nữ nhân mà thôi làm sao phải để ý, hơi cứng rắn một chút không phải là liền ở trên giường sao!

- Loại nữ nhân này chính là thứ đê tiện, không cho nàng nhìn đến một chút mặt mũi căn bản không biết trời cao đất rộng! Còn tưởng rằng bản thân là Thiên Chi Kiêu Nữ!

Nhìn sơ qua cả trai lẫn gái ăn mặc đẹp đẽ đều lớn tiếng bàn tán.

- Lưu Phong, ngươi thả ta ra, Trầm Kỳ, cứu ta!

Mặc Vũ Tình không ngừng giãy dụa, đột nhiên hướng về phía một nữ nhân ỏ bể bơi cầu cứu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận