Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1681: Hóa Thần trung kỳ (2)

- Chẳng lẽ phía sau còn đáng sợ hơn?

Trong lòng Dương Mạt tự lẩm bẩm.

- Vút.

Sau một khắc, một đạo kỳ dị ba động xuất hiện, Lôi Kiếp dường như bị Vương Song đánh xuyên tức giận, lôi vân Hạo Hãn Vô Tận không ngừng co vào, Nhưng mà chỉ qua mấy tức đã co vào trăm trượng, lúc này lôi vân màu xám đã biến sắc, phát sáng, giống như một mảnh hắc động vô tận.

- Rầm, rầm…

Liên tục chín tiếng nổ vang lên, chín đạo ám kim sắc lôi đình rơi xuống, phong tỏa Vương Song bên trong.

- Đây là... Cửu Huyền Kim Lôi! Chuyên dùng để ma diệt nguyên thần Cửu Huyền Kim Lôi! Hóa Thần cường giả gặp phải chắc chắn sẽ phải chết!

Nơi xa, có người nhận ra loại lôi đình này!

- Ngay cả loại lôi đình này cũng xuất hiện, ngay cả ông trời cũng không muốn gia hỏa này sống sót sao!

Trong mắt mọi người có chút kích động mở miệng, nhiều thiên kiêu như vậy cũng không đánh bại Vương Song, có lẽ, Cửu Huyền Kim Lôi này có thể vĩnh viễn giữ Vương Song ở lại phiến đại địa này.

Cửu Huyền Kim Lôi rơi xuống, sau đó đan xen vào nhau, hóa thành một chùm kim quang óng ánh thông thiên triệt địa, chợt lấy tốc độ như thiểm điện trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Vương Song!

- Rầm.

Kim sắc lôi đình biến mất, trên không lôi vân dường như hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình, dần dần tản ra, mặt đất lần nữa hóa thành hoàn toàn khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ khi mặt đất trở thành đồng bằng thì mới có thể nhìn thấy đã có chuyện gì xảy ra!

Thân ảnh Vương Song thẳng tắp rơi từ trên bầu trời xuống, rơi ầm ầm trên mặt đất, ném ra một cái hố to.

- Sư huynh!

Dương Mạt thấy thế, thân ảnh như thiểm điện bay tới trước, trong nháy mắt đi đến bên cạnh Vương Song, vung tay lên, thân thể Vương Song thân thể từ trong hầm bay lên, rơi trên mặt đất.

Phát giác được thân thể Vương Song vậy mà không có một tia khí tức sinh mệnh, Dương Mạt không thể tin trừng to mắt, hắn không tin, sư huynh mình gần như bách chiến bách thắng vậy mà lại sụp đổ trước mặt Lôi Kiếp.

- Gia hỏa này ngay cả khí tức sinh mệnh cũng không còn, không phải đã chết rồi chứ?

Chung quanh từng đạo từng đạo bóng người xuất hiện, nhìn một màn này, có người thấp giọng tự nói, trong giọng nói có vẻ hưng phấn.

- Hắc hắc, chết hay lắm,, cứ như vậy Man Hoang chúng ta chí ít không bị người này đánh xuyên nữa!

- Đáng đời, ai bảo hắn cuồng vọng, thật sự coi mình là vô địch, còn không phải vẫn phải vẫn lạc dưới Lôi Kiếp sao!

- Được rồi, người cũng đã chết, chúng ta cũng có thể trở về báo cáo rồi, thật đáng tiếc, nói thật, gia hỏa này cũng được coi như một người kiệt xuất, cứ như vậy vẫn lạc, quả thật đáng tiếc!

Mọi người không ngừng nghị luận, có người vì thế mà cao hứng, có người cũng đáng tiếc tiếc nuối, Chúng Sinh Bách Thái, tất cả đều lộ ra rõ ràng.

Trong mắt Dương Mạt mang theo một tia trong suốt, hắn không tin Vương Song cứ như vậy chết đi, có niết bàn Thánh Thuật, sư huynh muốn chết cũng khó!

- Dương Mạt đúng không hả, ta biết sư huynh đệ hai người có Thần Thông Bí Pháp có thể khôi phục thương thế nhanh chóng, nhưng Cửu Huyền Kim Lôi đặc biệt nhằm vào nguyên thần, khiến thần thông của các ngươi không thể phát huy sự thần kỳ, cũng không cách nào chống cự!

Một lão giả nhìn Dương Mạt, nhàn nhạt mở miệng nói, lời nói tỏ vẻ rất quen thuộc với lôi đình này.

- Không thể nào, sư huynh của ta một đời tung hoành vô địch, không thể vẫn lạc dưới Lôi kiếp nho nhỏ này!

Dương Mạt không ngừng lắc đầu, căn bản không tin Vương Song sẽ thất bại!

- Hứ, một đời tung hoành vô địch, còn không phải thua dưới Lôi Kiếp sao!

Trong đám người không ít người thấp giọng cười nhạo, dường như nhìn thấy Vương Song chết đi, bọn họ mới có thể an tâm.

- Hả?

Đột nhiên, trong mắt Dương Mạt lóe lên một vòng tinh quang, hắn phát giác được thân thể Vương Song dường như động một cái.

- Bộp.

Một tiếng tim đập yếu ớt đột nhiên vang lên, ở trong mảnh thiên địa mênh mông hoang dã này lại trở nên vô cùng đột ngột, tất cả mọi người đều là người thần thông kinh ngườ, động tĩnh như vậy đương nhiên trong nháy mắt đã phát giác ra.

- Cái gì, điều đó không thể!

Mọi người nhìn về phía Vương Song, bọn họ phát giác được một cỗ khí tức cực kì khủng bố giống như vòng triều dương mọc lên.

- Đùng, đùng…

- Đùng ...

Giống như trống trận gióng lên, thanh âm tim đập như thiên lôi cổ động, mọi người chung quanh nhịn không được mà lui lại.

Bọn họ chấn động nhìn thấy Vương Song trước mắt mở choàng mắt, một chùm thần quang sáng chói bạo phát, trực đánh tan đám mây trên bầu trời!

- Sư huynh, ngươi không sao chứ!

Dương Mạt kinh hỉ nhìn Vương Song.

- Ha ha, ta đương nhiên không sao rồi!

Vương Song đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Dương Mạt, ra hiệu hắn không cần lo lắng.

- Lôi Kiếp này tuy lợi hại, nhưng vẫn không thể lấy mạng ta được!

Vương Song nhẹ nhõm mở miệng, lời nói tuy như thế, nhưng vẫn chỉ có hắn hiểu rõ vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn, hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì!

Nếu như không phải nguyên thần của mình là Lưu Ly Nguyên Thần, vượt qua sự tồn tại Kim Phẩm thì nhất kích vừa rồi, tuyệt đối sẽ bổ nát nguyên thần của hắn!

Ngay cả như vậy, hắn cũng đã vượt qua Lôi Kiếp nguy hiểm này, nếu như lúc này có người nhìn thấy nguyên thần của hắn, sẽ phát hiện trên nguyên thần của hắn có một vài đường vân kim sắc, tạo thành một dấu thiểm điện, khắc ở trên mi tâm của nguyên thần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận