Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1801: Tin tức bất ngờ về Dị Vực! (2)

Vương Song vung tay lên, cõng Mạnh Tinh Vân trên lưng mình, một cỗ nguyên lực hóa thành sợi dây thừng vững vàng cố định!

Thích Lôi Trùng chung quanh nhìn thấy bóng dáng Vương Song, đều trở nên vô cùng điên cuồng, sừng nhọn trên đỉnh đầu lóe ra từng đạo điện quang, sau một khắc, vô số lôi đình bộc phát, những lôi đình này hướng Vương Song bổ xuống.

Cảm thụ được lôi điện hủy diệt trước mắt, Vương Hai híp mắt thần lại, một đao hoành không xuất ra, Thương Long đao trong tay bộc phát ra vô lượng quang mang, giống như là một con rồng cắt qua bầu trời đêm, trực tiếp đánh ra một thông đạo trong vô số lôi đình!

- Đi!

Vương Song quát khẽ một tiếng, hóa thành một đạo điện quang, từ trong thông đạo nháy mắt đã biến mất.

Tốc độ của hắn nhanh như chớp, nháy mắt đã từ trong Thích Lôi Trùng vô tận này bay ra ngoài mấy trăm dặm.

Cảm nhận được tiếng gió gào thét bên cạnh mình, trên mặt Mạnh Tinh Vân hiện lên vẻ mặt phức tạp. Nàng chưa từng nghĩ tới mình lại được Vương Song cứu.

Nhìn thấy một đao Vương Song vừa rồi tung ra, Mạnh Tinh Vân mới chân chính hiểu được thì ra thực lực của Vương Song đã đạt tới trình độ khủng bố như vậy, chỉ sợ so với tinh chủ bình thường không kém bao nhiêu.

Vương Song đáp xuống một sơn cốc, cẩn thận điều tra trong sơn cốc một lần, đảm bảo không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại, chậm rãi buông Mạnh Tinh Vân xuống, nhìn bộ dáng cháy đen của đối phương, Vương Song khẽ nhíu mày.

Trong tay hắn xuất hiện một viên đan dược tản ra mùi thơm, trực tiếp đưa viên thuốc này vào trong miệng Mạnh Tinh Vân. Đan dược vào bụng, thương thế trên Mạnh Tinh Vân khôi phục với một loại tốc độ kinh người.

Sau một lúc, thương thế bên ngoài Mạnh Tinh Vân đã khôi phục năm sáu phần, có thể tự mình đi lại. Mạnh Tinh Vân mở mắt ra, có chút xấu hổ nhìn Vương Song:

- Vương Song, ngươi còn có đan dược khôi phục nguyên khí sao?

Ở nguyên chi địa này, một viên đan dược có thể khôi phục nguyên khí chính là một sinh mệnh, là báu vật quý giá nhất. Đan dược của Mạnh Tinh Vân lúc trước đã bị nàng tiêu hao không còn, mà thương thế lớn nhất của nàng không phải là thương thế trên thể xác, mà là nguyên lực khô kiệt, muốn hoàn toàn khôi phục thương thế, chỉ có tiêu hao một lượng lớn nguyên lực. Cho nên, Mạnh Tinh Vân chỉ có thể cầu xin Vương Song giúp đỡ.

- Đợi đến khi đi ra ngoài, ta nhất định bồi thường gấp mười lần cho ngươi!

Mạnh Tinh Vân nghĩ đến ở nơi đây một viên thuốc khôi phục nguyên lực vô cùng quan trọng, vội vàng mở miệng nói.

Vương Song ngược lại không thèm để ý, hắn hiện tại có thể đánh chết dị trùng kia để khôi phục nguyên lực. Hơn nữa, trong Vạn Giới Châu, đã từ một thế giới nhỏ dần bắt đầu tiến hóa, có thể tự mình sinh ra nguyên khí, cho nên Vương Song cũng không thèm để ý, những đan dược này đối với mình mà nói cũng không phải quá mức trân quý!

Trong tay hắn xuất hiện một bình đan dược khôi phục nguyên lực, không phải loại đan dược bình thường, đều vô cùng quý giá, đặt ở bên ngoài cũng bị người cướp vỡ đầu, nhìn thấy Vương Song thoải mái đưa cho mình đan dược như vậy.

- Đây là Phục Nguyên Đan!

Mạnh Tinh Vân kinh ngạc mở miệng, loại đan dược này là thượng phẩm khôi phục nguyên lực. Lúc trước mình cũng chỉ có mấy bình như vậy, đáng tiếc đều bị dùng hết, thật không ngờ Vương Song lại tiện tay ném cho một bình.

Nàng rất tò mò, Vương Song tiến vào nơi này chẳng lẽ không tiêu hao nguyên lực sao, ra tay hào phóng như vậy, không lẽ lượng đan dược hắn mang theo vượt quá tưởng tượng của mình.

Nhìn thoáng qua Vương Song một lúc, phát hiện đối phương cũng không để ý một bình đan dược này. Mạnh Tinh Vân nhất thời hiểu được Vương Song thật sự không thèm để ý, tùy ý lấy ra một viên đan dược tròn trịa nuốt vào.

Chậm rãi vận công, hấp thu dược lực của viên thuốc này, Vương Song ở một bên im lặng chờ đợi.

Trôi qua một canh giờ, thương thế trên Mạnh Tinh Vân khôi phục toàn bộ, nguyên lực khôi phục bảy tám phần. Nàng mở mắt nhìn Vương Song, cảm kích mở miệng:

- Đa tạ Vương huynh hôm nay có ơn cứu mạng ta!

- Nếu như không phải Vương huynh đến kịp lúc, chỉ sợ tiểu muội hôm nay sẽ bỏ mạng ở Tiềm Long Uyên!

Vương Song khoát tay, không để ý mở miệng:

- Không cần khách khí, tất cả mọi người đều là bằng hữu, nếu đã gặp, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, tất cả chúng ta đều bị chia rẽ khi tiến vào, chỉ có giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống sót ở đây.

- Tinh Vân cũng không có nghĩ tới nơi này lại có quy tắc không gian như thế, thật sự là tính toán sai lầm, thiếu chút nữa đã chậm trễ một chuyện lớn!

Mạnh Tinh Vân thở dài, trong lòng còn sợ hãi mở miệng.

- Ồ, ngươi còn biết gì nữa không?

Vương Song nhíu mày nghi hoặc. Lúc trước ở ngoài Tiềm Long Uyên, hắn mơ hồ nhận ra Mạnh Tinh Vân này dường như biết một vài thứ. Hiện tại xem ra, quả nhiên như thế, đối phương nhất định còn có tin tức còn che giấu.

- Lúc trước có điều giấu diếm Vương huynh các ngươi, cũng chỉ là bất đắc dĩ. Dù sao chuyện này vô cùng quan trọng, Tinh Vân cũng không dám tiết lộ.

Mạnh Tinh Vân chậm rãi mở miệng, nói tin tức mình biết cho Vương Song.

- Vương huynh, ngươi có biết vì sao vô số năm trước Tiềm Long Uyên lại phát sinh dị biến không?

Mạnh Tinh Vân hỏi ngược lại Vương Song.

Bạn cần đăng nhập để bình luận