Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2030: Hắc sắc cổ ngọc!

Phía dưới, một số người cũng tu luyện đồng thuật, vừa nhìn đã thấy Vương Song, trong mắt lóe lên một vẻ khiếp sợ, dường như không thể tin được Vương Song vậy mà có thể vượt qua bọn hắn!

- Chẳng lẽ tiến vào trong sơn lâm mới là đường lên núi chính xác!

Một số người tâm thần linh hoạt, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ, ngay sau đó cắn răng một cái, trực tiếp quay đầu đi vào trong rừng!

- Nếu Vương Song có thể, chúng ta tại sao không được!

- Áp lực này thực sự quá lớn, nếu còn tiếp tục, thân thể ta sẽ sụp đổ mất!

Trong lòng mọi người hiện lên rất nhiều suy nghĩ, có người đi vào rừng, có người bắt đầu lui ra phía sau, còn có người đang kiên trì.

Vương Song nhìn một màn này, lắc đầu, không đánh giá, nhìn về phía trên, bước ra một bước, giẫm ở trên thềm đá.

- Soạt.

Vương Song đạp lên trong nháy mắt, một cỗ áp lực cường đại đánh tới, khiến thân thể hắn lảo đảo, nhưng mà sau một khắc, một cỗ năng lượng đã lâu không thấy chảy vào trong cơ thể hắn khiến thân ảnh hắn lùi về phía sau!

Theo cỗ năng lượng này tiến vào trong thân thể, Vương Song cảm thấy lực lượng bị phong cấm trong cơ thể mình lần nữa được khôi phục một phần.

- Rất tốt, xem ra đây mới là các lên núi chính xác!

Vương Song khẽ mỉm cười, từng bước đi lên, bước chân vững vàng!

Ở tám con đường khác, cũng có những điều kỳ diệu, Tôn Ngôn ở bậc thứ mười vạn, trán hắn phát sáng, bước từng bước chậm rãi, một bước một lần, hoặc là hai bước một lúc, thậm chí cả ba bước song song, cứ như vậy tiến về phía trước. Không ai ở trước mặt cản trở hắn cả!

Lâm Băng Lam nhắm chặt mắt, không quan tâm đến những người xung quanh, bước từng bước một tiến lên...

Mọi người mỗi người một cách, mỗi người đều thể hiện bản lĩnh riêng của mình, chỉ có Hứa Thiên là người xui xẻo nhất, bị Kiếm Vạn Thiên truy sát gắt gao, sau khi đi đến bước thứ mười vạn, vết thương trên người Hứa Thiên đã trở nên chồng chất, trông vô cùng chật vật.

Mọi người từng bước từng bước tiến lên, Vương Song, Tôn Ngôn và Lâm Băng Lam, những thiên kiêu hàng đầu, đã sớm bỏ lại mọi người ở phía sau.

Càng đi lên, áp lực mỗi lúc càng trở nên đáng sợ, nhưng đồng thời, lực lượng trong cơ thể hắn cũng phóng thích ra càng nhiều.

Vương Song bước đi một cách kiên quyết, nhìn đỉnh núi ngày càng rõ ràng hơn, hắn cảm thấy thành công đã gần kề.

Thời gian trôi qua, Vương Song chỉ còn cách đỉnh núi không đến ngàn bước! Đối với Vương Song mà nói, ngàn bước tuy có xa nhưng chỉ cần một giờ là đến được!

Nhưng mà, sắc mặt Vương Song càng ngày càng ngưng trọng, hắn biết khảo nghiệm của Thời Quang Thần Sơn không thể đơn giản như vậy, nhất định sẽ có biến!

Quả nhiên, khi Vương Song bước lên bậc thang thứ một nghìn cuối cùng, trước mắt hắn bỗng dưng tối sầm lại, giống như tiến vào bóng đêm vĩnh hằng, trong nháy mắt mất đi tri giác!

Thị giác, thính giác, cảm giác, xúc giác, khứu giác... Đều biến mất, Vương Song thậm chí không thể biết mình đang đứng hay nằm, là trên trời hay dưới đất!

Trong lòng Vương Song đột nhiên hiện lên một tia hoảng sợ, hắn không sợ đối thủ cường đại, điên cuồng tấn công, những thứ này hắn đều có thể thấy rõ ràng và cảm nhận được, hắn chỉ sợ nhất là không thể biết xung quanh có bẫy gì, vì vốn dĩ bản thân hắn cái gì cũng không phát giác được!

Màn đêm giống như thủy triều bao phủ lấy hắn, mi mắt Vương Song không ngừng run rẩy, dường như đang sợ hãi, cho dù mở mắt ra, Vương Song cũng không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

Trong bóng tối tràn ngập khủng bố và nguy cơ, Vương Song có thể cảm giác được làn da của mình vì bị kích thích mà trở nên cực lạnh.

- Hưm.

Vương Song nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại không hề có một tiếng động phát ra, Vương Song cảm giác mình như bị cả thế giới lãng quên, đi trên con đường dài vô tận.

Miễn cưỡng áp chế nghi hoặc trong lòng, Vương Song biết mình hiện tại nhất định là rơi vào ảo giác, cách đỉnh núi hẳn là còn có chín trăm chín mươi bậc thang!

Tiếp tục đi, tuyệt đối không được lùi lại!

Lúc này, trong mắt Vương Song lóe lên một tia kiên định, nhấc chân đáp xuống đất không chút tiếng động, chỉ có thể âm thầm đếm trong lòng.

- Một bước.

- Hai bước.

- Ba bước.

- ...

Mỗi khi hắn đi một bước, Vương Song sẽ dừng lại và yên lặng nhớ kỹ.

Trong bóng tối không người nào có thể nhìn thấy sâu bên trong, hình như có một ít bóng đen, không ngừng vặn vẹo, như thể đang muốn tiến lên, nhưng lại bị một loại lực lượng nào đó ngăn cản.

Chính vì sự tồn tại của những thứ này, Vương Song cảm thấy một mối đe dọa đáng sợ.

Vương Song bước đi lên, tránh qua một bên để không va phải họ, chỉ còn cách mấy tấc, lúc này có mối đe dọa hiện lên trong lòng Vương Song.

Cảm giác đạt đến cực điểm.

Hắn không biết những gì xung quanh mình, nhưng hắn chắc chắn nó cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, các loại cấm kỵ, kể cả hạt bồ đề, khối lục đồng, đều xuất hiện ở trong cơ thể Vương Song, để bảo vệ Vương Song, nhưng lại bị một cỗ lực lượng khó hiểu phong ấn chặt chẽ!

Vương Song không hiểu những điều này, nhưng vẫn phải tiến lên từng bước.

Dưới chân Vương Song, bóng tối giống như gợn sóng lan tràn ra xung quanh.

Trong thế giới đen tối, thời gian dài vô cùng, chỉ có một bóng người đi trong đó, giống như lữ khách cô độc, không ngừng sải bước chân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận