Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1705: Thạch liệu

Vương Song nghe vậy, ánh mắt vừa động, liệt kê một chuỗi dài bảo vật được truyền âm báo tới.

- Cái gì, nhiều như vậy!

Nghe Vương Song nói xong, Kim công tử giật mình, không thể tin nhìn Vương Song, vậy mà hắn báo hơn năm trăm Thiên Tài Địa Bảo hiếm thấy, hắn chỉ là ước lượng sơ bộ, những thứ này giá trị đã có thể so sánh với tổng giá trị của một số Tinh Chủ!

Đã nói Kim gia bọn bọ có thì nhất định phải có, dù sao Kim gia đã truyền thừa vô số năm, của cải mà họ tích lũy được chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của rất nhiều người, xét về tài sản, toàn bộ Đại Tần đế quốc, chẳng lẽ có thể so sánh với hoàng thất!

Vì vậy, những tài liệu mà Vương Song cần, đừng nói đến những thứ này, cho dù tăng gấp đôi, Kim gia của họ cũng có thể lấy ra, nhưng những tài nguyên này phần lớn đều được cất giữ trong ngân khố của gia tộc, và nó chắc chắn không phải là thứ mà hắn có thể sử dụng. Nhất định phải được tộc trưởng của gia tộc, tức là phụ thân của hắn đồng ý, chỉ riêng hàng trong cửa hàng Kim Nguyên còn lâu mới đạt được yêu cầu của Vương Song!

Kim thiếu gia suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nhìn Vương Song:

- Vương huynh, không phải Kim gia keo kiệt, cũng không phải Kim gia của ta không có đồ vật ngươi cần, mà là bên trong cửa hàng không đủ rồi, nhất định phải từ gia tộc chuyển đi.

- Các ngươi đều có sao?

Lần này đến lượt Vương Song kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng đối phương chỉ có thể có hai ba trăm loại, không nghĩ tới toàn bộ đều có, Vương Song không khỏi có chút hưng phấn, cũng không phải đặc biệt trân quý, nhưng khó tìm, mỗi một cái thường tiêu hao rất nhiều thời gian, hắn thiếu chính là thời gian!

- Đúng vậy, những thứ ngươi cần tuy hiếm nhưng gia tộc Kim Thị chúng ta đứng vững ở Đại Tần đế quốc bao nhiêu năm nay, bảo vật tích lũy được nhất định ngoài sức tưởng tượng của ngươi!

- Nhưng mà, giá trị của những đồ vật này đã vượt quá ba trăm đến hai trăm nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch. Vương Huynh, ngươi chắc là có thể lấy được hai trăm nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch sao!

Kim Đại Thiếu nói, mặc dù vẫn còn hơi do dự.

Bọn họ lựa chọn truyền âm những lời này, nếu không người khác biết được họ đang thảo luận về thương vụ lên đến hai trăm nghìn thượng phẩm Nguyên Thạch thì sợ rằng những người trong cửa hàng sẽ điên lên mất.

Thậm chí một số Tinh Chủ sẽ bị dụ dỗ. Dù sao, hai trăm nghìn thượng phẩm Nguyên Thạch giá trị gấp mấy lần một tên Tinh Chủ. Nếu Vương Song có nhiều Nguyên Thạch như vậy, bọn họ nhất định không e dè mà cướp đi.

Nghe vậy, trái tim đang có chút khẩn thiết của Vương Song trong phút chốc nguội lạnh. Hắn chỉ nhắc đến những vật phẩm mình cần nhưng lại không ngờ rằng giá trị của những vật phẩm ấy lại có giá đến kinh người như vậy!

Hắn tỉ mỉ tính toán những các loại bảo vật cùng Nguyên Thạch mình có mới phát hiện ra Nguyên Thạch của mình chỉ còn lại không đến năm mươi nghìn, so với hai trăm nghìn Nguyên Thạch còn khoảng cách rất xa.

Cho dù hắn bán bảo vật đi, đoán chừng sẽ được thêm tầm hơn mười nghìn Nguyên Thạch nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Thấy Vương Song cau mày không nói, Kim Đại Thiếu lập tức hiểu ra. Nhưng sau khi khi suy nghĩ vẫn nói:

- Vương huynh còn thiếu bao nhiêu, nếu như không đủ, ta có thể làm chủ cấp cho ngươi thêm năm mươi nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch và không lấy lãi!

- Cho mượn năm mươi nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch và không lấy lãi!

Vương Song kinh ngạc, nhìn đối phương với ánh mắt kỳ lạ:

- Ta xứng để ngươi đầu tư mạnh như vậy sao. Thượng phẩm Nguyên Thạch nhiều như vậy, sợ rằng một số Tinh chủ nghèo cũng chẳng giá trị bằng.

- Haha, có thể để Man Hoang đâm xuyên Tuyệt Thế Thiên Kiêu dù bỏ vốn nhiều bao nhiêu lần cũng thấy xứng đáng!

Kim công tử nhếch miệng cười, trong đôi mắt ti hí của hắn lóe lên đầy ẩn ý.

Lời nói của hắn vô cùng thẳng thắn. Chính là kiểu thẳng thắn nói cho ngươi biết rằng ta trọng tài năng của ngươi và muốn được rót vốn đầu tư.

Nhưng cách thể hiện trực tiếp này không làm Vương Song cảm thấy chán ghét. Mà điều làm hắn ghét đó là ngoài mặt thì một kiểu, sau lưng lại là bộ mặt khác. Kim thiếu làm như thế khiến hắn ngày càng tán đồng với người này.

- Nhưng mà, cho dù có năm mươi nghìn Thượng phẩm Nguyên Thạch của ngươi đi chăng nữa thì vẫn thiếu một nửa!

- Thiếu một nửa!

Mặt của Kim Đại Thiếu nhất thời sa sầm. Dù lấy thân phận hắn, cùng lắm chỉ có thể sản xuất nhiều nhất là năm mươi nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch. Nếu muốn thêm nữa, những lão giả trong gia tộc nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

- Nhưng mà, ta có thể mua trước một nửa, phần còn lại, đợi khi nào ta đủ Nguyên Thạch thì sẽ mua tiếp, được không?

Vương Song nghĩ một lúc rồi mở lời với Kim Đại Thiếu.

- Mua một nửa. Thế cũng được. Vương Huynh, ngươi yên tâm, một nửa còn lại ta sẽ giữ cho ngươi. Khi nào có đủ Nguyên Thạch, có thể tìm ta bất cứ lúc nào!

Kim Đại Thiếu nói, lấy ra ngọc phù đúc từ vàng, phía trên in chữ “Kim” rất lớn.

- Đây là Kim Phù truyền âm của ta. Chỉ cần đang ở tại Đại Tần Đế Quốc, ngươi có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào. Khi ngươi muốn tìm ta cũng có thể trực tiếp cầm Kim phù này đến Kim gia.

Đương khi nói, mắt Kim Đại Thiếu híp lại, chẳng còn khe hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận