Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1180: Xung đột

- Nhưng mà, bất kể như thế nào, nếu đây là ý của thành chủ, như vậy chúng ta nhất định phải làm thật tốt, càng phải bí mật bảo vệ!

Trong đầu Ngạn Tiểu Ngư có đủ suy nghĩ.

Nhưng mà, lúc này từ trên màn hình giám sát trên vách tường nhìn thấy động tác của Nhậm Hành Viễn, đều biến sắc.

- Trần quản lý, đi thôi, chúng ta nên hành động rồi!

Ngạn Tiểu Ngư nhàn nhạt đứng dậy, nếu biết là do Vương Song phân phó, như vậy bọn họ phải làm thật tốt.

Trương Hà cũng đứng dậy, hai tay giao thoa, nhất thời xuất hiện “răng rắc” thanh âm gân cốt vang lên.

Nam nhân được xưng là Trần quản lý cũng bước loạng choạng chạy lên trước, đi ra ngoài xoay trái, Ngạn Tiểu Ngư nhìn cửa phòng trước mắt, lạnh lùng nhìn một chút, một chân đá ra!

Trong gian phòng, Tần Mẫn đang giùng giằng, một bên tất cả mọi người làm như không nhìn thấy, cho dù là Tiết Ngưng, muốn tiến lên, cũng bị một nam tử ngăn cản, khẽ lắc đầu, ra hiệu Tiết Ngưng đừng quản.

Tiết Ngưng cắn chặt bờ môi, nhìn thấy thân ảnh Tần Mẫn có chút chật vật cuối cùng vẫn quay đầu đi.

Tần Mẫn nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Nhậm Hành Viễn, trong mắt lóe lên vẻ bối rối.

- Nhậm Hành Viễn, ngươi muốn làm gì!

Tần Mẫn lạnh giọng trách cứ.

- Hắc hắc, ngươi nói đi! Sắp là người của ngươi rồi, chẳng lẽ lão công ngươi chạm vào ngươi cũng không được sao!

- Nhậm Hành Viễn cười hì hì mở miệng, không thèm để ý đến ngữ khí của Tần Mẫn.

Tần Mẫn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện không có ai đứng ra nói cho mình một câu, dù cho là hảo bằng hữu cũng vứt bỏ mình, xem như không nhìn thấy, nhất thời lòng lạnh lẽo.

- Đây chính là hảo bằng hữu sao!

Trong lòng Tần Mẫn có chút tự giễu nghĩ.

Nhưng mà không đợi đến khi tay của Nhậm Hành Viễn rơi trên người Tần Mẫn, lại nghe thấy “rầm” một tiếng, cửa phòng trực tiếp bị đá văng!

Động tĩnh này khiến tất cả mọi người hoảng sợ, đều ngừng lại động tác trong tay, nhìn về phía người tới, bọn họ đều muốn biết, là ai to gan như vậy, dám đạp phòng bọn họ!

Ngạn Tiểu Ngư cùng Trương Hà cười lạnh tiến đến, một bên, Trần quản lý vẻ mặt cười khổ.

- Lớn mật, ngươi dám đạp cửa phòng chúng ta, ngươi biết ta là ai không

Bị động tĩnh bất thình lình cắt ngang, đầu Nhậm Hành Viễn khôi phục thanh tỉnh, sắc mặt phẫn nộ nhìn ba người Ngạn Tiểu Ngư đột ngột xuất hiện!

- Trần quản lý, đây chính là cách mà khách sạn các ngươi phục vụ khách sao! Bất cứ người nào cũng có thể tùy tiện xông tới hả!

Ánh mắt Nhậm Hành Viễn nhìn về phía Trần quản lý bên cạnh, lạnh giọng mở miệng nói.

- Chư vị, thật có lỗi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta cả!

Vẻ mặt Trần quản lý nở nụ cười vô hại, một mặt hòa khí.

- Thanh âm các ngươi quá ồn, hiện tại, ta tới cảnh cáo các ngươi!

Ngạn Tiểu Ngư lạnh nhạt mở miệng, ngữ khí vô cùng cao ngạo.

- Các ngươi ảnh hưởng nghiêm trọng đến hào hứng chúng ta vui đùa!

Nghe thấy Ngạn Tiểu Ngư nói như vậy, tất cả mọi người bao gồm cả Nhậm Hành Viễn đều tức đến nổ phổi, đây là trần trụi khiêu khích đó, thân là khách sạn tốt nhất thành phố Thịnh Hải, làm sao có thể có hiệu quả cách âm không tốt chứ!

- Hay, hay lắm, cho tới bây giờ đều là Nhậm Hành Viễn ta ức hiếp người khác, cho tới bây giờ cũng chưa có người ta đến tận cửa ức hiếp như này cả!

Sắc mặt Nhậm Hành Viễn tái xanh, bờ môi tức đến run rẩy!

- Người đâu, đánh bọn hắn tàn phế cho ta, để bọn hắn biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội!

Theo lời của hắn rơi xuống, nhìn thấy trong ngóc ngách g, một bóng người chậm rãi xuất hiện, giống như một hình bóng, đây là vệ sĩ mà Nhậm Thanh sắp xếp cho hắn, chính là vì sợ hài tử mình gặp phải nguy hiểm, trực tiếp phái một tên Tiến Hóa Giả nhất giai đỉnh phong làm vệ sĩ thân cận!

Cũng vì biết thực lực của vệ sĩ nhà mình, Nhậm Hành Viễn mới dám không kiêng nể gì như thế!

Nhưng mà kết quả lại khiến Nhậm Hành Viễn thất vọng, nhìn thấy nhân ảnh này, khóe miệng Ngạn Tiểu Ngư lộ ra một tia khinh thường, tất cả mọi người không nhìn thấy người nào xuất thủ, chỉ phát hiện thân ảnh vệ sĩ của Nhậm Hành Viễn bay ra ngoài, trực tiếp tạo thành một hố to trên vách tường!

Nhìn thấy thân ảnh của vệ sĩ mình trên vách tường trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ sợ hãi, giờ mới hiểu được nhóm người mình rối cuộc đang đối mặt với người nào!

- Các ngươi rốt cuộc là ai!

Đồng tử Nhậm Hành Viễn co rụt lại, thanh âm trầm thấp mở miệng, lúc này, hắn cảm thấy không ổn. Có thể dễ dàng trực tiếp đánh bay vệ sĩ của mình, chí ít cũng là cường giả nhị giai!

Đối mặt với cường giả nhị giai, hắn thực sự không có gì có thể cao ngạo!

Nhưng mà Ngạn Tiểu Ngư sao có thể trả lời hắn chứ, Trương Hà bên cạnh vẻ mặt lãnh khốc, cước bộ đạp mạnh muốn động thủ, lúc này Nhậm Hành Viễn nhìn về phía Trần quản lý, gấp giọng mở miệng:

- Trần quản lý, ta đang ở khách sạn của các ngươii! Chẳng lẽ các ngươi cũng đối xử với khách hàng của mình như thế sao.

- Nếu ta xảy ra chuyện gì ở khách sạn của các ngươi, cha ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!

Mặc dù biết khách sạn này bối cảnh thâm hậu, nhưng lúc này cũng không nghĩ ngợi nhiều được, Nhậm Hành Viễn không thể không bày ra chỗ dựa của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận