Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1911: Thánh Cảnh xuất hiện (2)



Bên ngoài Lôi ngục, Thạch Tuyệt xuất hiện, nhìn về phía lôi đình vô tận phía xa, trong mắt lóe lên tia điên cuồng. Hắn muốn xông vào lần nữa nhưng bị lôi đình cản trở. Mặc hắn sử dụng thần thông gì đều không thể bước vào Lôi ngục nữa.

- Thạch Hạo! Mặc dù ngươi đã có được Côn Bằng Bộ nhưng ta vẫn sẽ giết ngươi cho bằng được, trấn áp ngươi vĩnh viễn!

Thạch Tuyệt giận dữ gầm lên, dãy núi xa nổ tung.

Thạch Tuyệt đợi ở đây trọn mười ngày nhưng vẫn không đợi được Thạch Hạo ra thế nên đã rời đi.

Ngay cả khi không có Côn Bằng Bộ trong tay, Thạch Tuyệt vẫn tin rằng bản thân có thể tung hoành cả vũ trụ này!



Phía dưới thời gian Trường Hà có một thánh địa nằm ở trung tâm vũ trụ. Xung quanh có vô số ngôi sao vây quanh, nuốt vào nhả ra tinh khí đầy trời, vô số khí tức mạnh mẽ từ hành tinh này phát ra.

Trên hành tinh cổ này, có một ngọn núi thần sừng sững mà lặng lẽ trôi nổi trong đám mây tựa như vạn cổ bất biến, thỉnh thoảng có những Tu Hành giả bay lượn tứ phía. Nhưng tất cả mọi người đều kính cẩn nhìn tòa cung điện trên đỉnh ngọn núi thần.

Mà ngay trong cung điện này, có một thân ảnh ngồi khoanh chân không biết trong bao lâu đột nhiên mở mắt. Trong ánh mắt có nhật nguyệt cùng tinh tú, ngân hà chuyển động, thời gian biến hóa.

Bỗng một nguồn khí tức mạnh mẽ bay lên giống như Chí Tôn hồi sinh càn quét Tam Thiên Giới, vạn năm vô địch!

- Sư tôn!

Ngoài cung điện có một người bước vào tỏa ra thần quang như ánh mặt trời.

- Sư tôn, vừa rồi đồ đệ phát giác được khác thường ở Thời gian Trường Hà, lẽ nào là do sư tôn ra tay đã ảnh hưởng đến tương lai hoặc quá khứ sao?

Người đó trầm giọng nói, ánh mắt như hai ngọn đèn thần sáng rực.

- Không sao. Là do thân thể tại quá khứ của ta đang gặp chút phiền phức nhưng đã giải quyết xong xuôi.

Thân ảnh đang bị vô số sương mù hỗn độn vây quanh có sao nói vậy.

- Thân thể trong quá khứ của sư tôn?

Nghe vậy, khí huyết người đối diện trào dâng.

Nam tử sửng sốt một lúc rồi tỉnh táo lại. Nghĩ lại quá khứ của chủ nhân, hắn có chút sững sờ.

- Ra là vậy. Nhưng sư tôn vẫn nên cẩn thận. Dù sao đây cũng là chuyện vi phạm đến quy tắc vũ trụ, dù cho sư tôn không quan tâm nhưng nếu thường xuyên sợ rằng sẽ dẫn đến phản phệ.

- Ta tự có chừng mực!

Thân ảnh đó nhàn nhạt nói.

Đợi đến khi người kia rời đi, trong mắt hắn bao phủ bởi hỗn độn hiện lên một tia Hỗn Độn Chi Quang.

- Giết được Huyền Thánh Lôi Giả, sau đó cũng sẽ được thăng lên Tinh Chủ. Xem ra đã đến lúc tiếp nhận bí mật kia.



Trong điện Côn Bằng, cái kén do Vương Song biến đổi đang yên tĩnh đứng giữa không gian tháp Càn Khôn giống như quả cầu Lôi đình vậy.

Cái kén lớn màu tím hình như biết hít thở không ngừng nuốt chửng Nguyên Lực trong đất trời.

Vương Song cảm giác như mình đang chu du trong hỗn độn, thần hồn bản thân như đang ở thiên địa xa lạ. Thiên địa này khắp nơi đều là Lôi đình, Lôi đình không ngừng và mọi cây cỏ đều do Lôi đình tạo thành.

Lôi đình này ẩn chứa lôi đạo chân ý vô tận được Vương Song hấp thu. Chưa từng lúc nào mà hắn cảm thấy hiểu sâu về lôi đạo sâu sắc đến vậy.

Trong tâm trí hắn,ý nghĩa lôi đạo hạt giống màu tím, bắt rễ và nảy mầm trong tâm tri hắn.

Trong Côn bằng điện, thân thể của nhóc con cũng đang tiếp nhận truyền thừa từ Côn Bằng Bộ, dường như đang xảy ra biến hóa nào đó. Côn Bằng Đại Thánh vẫn luôn đứng trên đại điện lẳng lặng nhìn tất cả.

Ánh mắt của hắn không ở đây mà tựa như đang nhìn về tương lai, hai Đế Tinh đang chầm chậm lên trở thành bức bình phong che chở vũ trụ này!

Thời hạn mười năm chẳng mấy chốc đã kết thúc, thân thể của những thiên kiêu Đông Tinh Vực tỏa ra thần quang. Những thần quang hình thành một thông đạo không gian để dẫn họ rời đi.

Thế giới bên ngoài, những bóng người lần nữa xuất hiện ở Tứ Tượng Đạo Viện làm kinh động đến tất cả các thế lực siêu cấp.

Phó Viện trưởng Lâm, Thanh Vũ phó viện trưởng, phó viện trưởng Đàm Di, phó viện trưởng Vạn Tình, Tần Chính Nam, Yến Vô Địch… Vô số cao thủ tập hợp tại đây, nhìn những người đang có mặt tại đây.

Tần Vũ, Bách Hoa Tiên Tử, Giang Hồng Nguyệt, Mạc Đạo, Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng, dường như mười năm ở thánh địa thu hoạch được rất nhiều!

- Bùm bùm.

Từng thân ảnh đáp xuống và đi về phía phe của mình.

Thạch Tuyệt là người cuối cùng xuất hiện, sắc mặt vô cùng u ám như một ngọn núi lửa có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

- Ngươi có đoạt được Tuyệt Thế Thần Thông Côn Bằng Bộ không, Thạch Tuyệt?

Hắc Bạch Đạo Viện cùng đám người Trọng Đồng tò mò hỏi. Bọn họ đều biết ba người là Vương Song, nhóc con cùng Thạch Tuyệt đột phá nhiều tầng so với họ rất nhiều nhưng không biết đã đạt đến bước nào.

Thần sắc Thạch Tuyệt âm trầm vốn dĩ không hề đáp lời, làm như không nghe thấy.

Hắn làm sao có thể nói được, nói rằng hắn vốn dĩ không hề đạt được Côn Bằng Bộ, bị Thạch Hạo giành được.

Nhìn vẻ mặt Thạch Tuyệt, tất cả mọi người đều sửng sốt. Xem ra đã thất bại. Quả nhiên, truyền thừa của Côn Bằng Bộ không dễ có được ngay cả Trọng Đồng cũng thất bại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận