Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1064: Cuộc sống ở Miêu Trại

Nói xong, mang theo hai người trực tiếp đi ra khỏi đám người, biến mất ở trước mặt mọi người.

- Thanh ca?

Tất cả mọi người bên cạnh trầm mặc nhìn mấy người rời đi, cũng không dám ngăn cản, nhưng mà một người quả thật có chút do dự nhìn Thanh ca, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Thanh ca lắc đầu, ra hiệu không cần nhiều chuyện, rất nhanh, đám người xúm lại dần dần rời đi, chỉ còn lại Thanh ca và một vài người.

- Thanh ca, chẳng lẽ cứ như vậy để một người xa lạ tiến vào Thôn Trại ta sao!

Một thanh niên có chút không cam tâm mở miệng.

- Hơn nữa, Thanh ca ngươi cũng nhìn thấy Đóa Nhi bảo vệ tiểu tử kia thế nào, truwsdc đó bọn họ không hề quen nhau, ngươi an tâm về Đóa Nhi được sao…

Thanh ca nghe đối phương nói vậy, sắc mặt cũng hơi đổi, nhưng mà lập tức cười khổ một tiếng:

- Thôi bỏ đi, ý của thôn trưởng rõ ràng là không muốn để cho chúng ta đối phó gia hoả kia, chúng ta vẫn không nên gây chuyện.

- Về phần Đóa Nhi, hừ, sao nàng có thể coi trọng đối phương được chứ, sở dĩ hôm nay bảo vệ đối phương như thế, chỉ sợ chỉ là xuất phát từ tâm lý bảo vệ kẻ yếu, chúng ta không cần để tâm quá.

- Cũng không hẳn, Đóa Nhi là thanh mai trúc mã với Thanh ca ngươi, làm sao có thể để một tên tiêu tiểu không biết xuất hiện từ nơi nào quấy rầy chứ.

Một đám người đều ở nơi đó cười nói.

Thanh ca cũng không để ý, nhìn về phía thôn trưởng cùng Đóa Nhi rời đi, hai tay nắm thật chặt.

Thôn trưởng mang theo Đóa Nhi cùng nam tử đi đến một gian phòng tương đối cũ nát của Thôn Trại, chỉ có một phòng khách ở giữ cùng một gian phòng bên trái, bên phải là kho củi bị khói um đen, bên trong chất đầy củi lửa, cùng một cái nồi lớn.

Phòng khách cũng không lớn, chỉ có hai mươi mét, bên trong cũng vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái bàn bát tiên, trên mặt bàn trưng bày mấy cái bát sứ cùng mấy đôi đũa. Một cái ti vi trắng đen, còn có mấy cái ghế cũ nhiều năm rồi, toàn bộ tạo thành phòng khách.

Lão giả cầm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn Đóa Nhi cùng nam tử, từ trong túi lấy ra một cái ống điếu, châm lửa, cẩn thận hít một hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói.

Nữ hài cẩn thận nhìn gia gia mình, biết gia gia đang chờ mình giải thích, thế nhưng nàng lại chẳng thể nào nói ra, chẳng lẽ nói với gia gia đó chỉ là do trực giác của mình mà thôi!

Trực giác khiến nàng dẫn nam tử xa lạ này đến đây!

Cho nên, trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ do dự cùng khó xử.

- Không muốn nói thì thôi đi, lần này gia gia giúp ngươi vượt qua, lần sau cũng không được tùy hứng như vậy nữa!

Thanh âm Lão giả truyền đến, cũng không bức bách thiếu nữ nữa.

Trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu, nhìn lão giả, bước nhỏ tiến lên đứng sau lưng lão ta, đôi tay nhỏ nhẹ nhàng xoa nắn bả vai đối phương.

Lão giả một mặt hưởng thụ, liếc nam tử kia, nhàn nhạt hỏi thăm:

- Gia hỏa kia rốt cuộc là sao?

Nghe vậy, thiếu nữ nhỏ giọng đáp:

- Hình như mất trí nhớ, ta cũng không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả tên hắn ta cũng không biết.

- Mất trí nhớ!

Lão giả mày nhăn lại, lời nói có chút thấm thía nói với thiếu nữ:

- Đóa Nhi, tình huống nơi này của chúng ta, ngươi không phải không biết, bây giờ ngay cả cuộc sống của mình cũng vô cùng gian nan, nào có thể chiếu cố một người mất trí nhớ nữa chứ!

- Ta biết, gia gia, ta chỉ là thấy hắn khá đáng thương, cho nên...

Thiếu nữ càng nói, thanh âm càng nhỏ, không thể nghe thấy.

- Nhưng mà ngươi yên tâm, gia gia, ta sẽ làm việc, giúp người giặt quần áo, săn bắn, nhất định sẽ không để cho gia gia bị đói!

Thanh âm của thiếu nữ trở nên kiên định, mặc dù sau mạt thế mọi người vẫn rất kính sợ thôn trưởng nhưng điều này không có nghĩa là sẽ nuôi lão giả!

Hắn vẫn cần dựa vào sức lao động để có được đồ ăn, không có người nào vô duyên vô cớ đưa thức ăn cho bọn họ, đương nhiên, nếu như Đóa Nhi gả đi thì lại là một chuyện khác.

Trong thôn trại thanh niên tài năng tuấn tú muốn cưới Đóa Nhi rất nhiều, mà bọn họ cũng không ngại phải nuôi thêm một lão đầu.

- Hồ đồ, gia gia nào có ý này!

Lão giả nghiêm mặt, dường như có chút tức giận.

Dường như phát giác được bản thân nói sai, thiếu nữ cũng vội vàng im miệng, cẩn thận đứng sau lưng lão ta.

- Ta, ta có thể giúp các ngươi săn bắn!

Lúc này, nam tử phía dưới lại đột nhiên mở miệng, mặc dù quên hết mọi thứ, nhưng sinh hoạt cơ bản vẫn còn, ở chỗ này, chỉ có thiếu nữ có thể cho hắn một cảm giác an toàn nhàn nhạt, hắn không muốn rời đi, nhưng hắn cũng nghe được nếu như ở lại rất có thể sẽ chết đói, cảm nhận được lực lượng nổ tung trong cơ thể mình, nam tử không khỏi ra dấu với lão giả và thiếu nữ.

- Vù vù!

Trong không khí bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, một cỗ khí lưu cuồng mãnh xuất hiện, trực tiếp lật tung bàn ghế cũ nát.

- Cái này, cái này...

Thấy cảnh này, ngay cả thiếu nữ cũng có chút trợn mắt hốc mồm, có chút không dám tin nhìn nam tử.

Trong mắt lão giả bộc phát ra một cỗ tinh quang, không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng bỗng nhiên toét ra, giống như đang cười!

Bạn cần đăng nhập để bình luận