Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2280: Bên trong Thiên Hoàng Thụ! (2)

Sau đó, mọi người lần nữa lâm vào tĩnh tu, Vương Song cũng xuất ra một quả thiên hoàng chi diệp, trực tiếp ngậm trong miệng, một đạo lực từ trên lá linh này xuất hiện, mơ hồ, Vương Song tựa hồ thấy được một cái Thế Hoàng Giả, chém ra vạn đạo đao quang, tung hoành vũ trụ.

Trong lá linh diệp này, càng có nguyên khí nồng đậm đến cực hạn, làm cho thế giới của hắn tựa như hạ xuống từng giọt cam lâm.

Mơ hồ, Vương Song có thể cảm nhận được trong hải dương của tiểu thế giới, sâu trong sơn mạch, có một vài thứ đang thai nghén.

Trên đỉnh đầu của hắn, Bồ Đề Tử lại xuất hiện, hiện giờ đã có nắm tay lớn nhỏ, giống như là một đoàn lục hà, rạng rỡ sinh huy, chớp động quang mang trong suốt.

- Ầm.

Một pho tượng lại một pho tượng Phật ảnh xuất hiện, giống như trải dài qua thiên cổ, phạm xướng âm thanh triệt để chư thiên, làm cho tất cả mọi người tựa như say rượu, từ trong hỗn độn tỉnh táo lại.

- Rầm rầm.

Thiên Hoàng Thụ tựa như bị kích thích, bỗng nhiên chấn động, mơ hồ trong lúc đó, có vô số cảnh tượng tiên dân xuất hiện, đang hò hét, tại tế tự, chúng sinh lực, hội tụ thành bách gia thánh hiền, mênh mông hoàng đạo lực tràn ngập.

Hai loại dị tượng hoàn toàn bất đồng, nhưng đều nước sông không phạm nước giếng, ngược lại, để cho Vương Song, Vương Lâm, Thạch Hạo và nhiều thiên kiêu khác tựa hồ nhìn thấy hai con đường khác nhau, trong đầu vô số linh cảm xuất hiện.

Thạch Hạo như có điều suy nghĩ, theo bản năng vung quyền, ngực đang phát sáng, mỗi một quyền đánh ra, giống như tiên vương giáng thế, tràn ngập một cỗ ý cảnh bá tuyệt thiên địa.

Trán Tôn Ngôn phát sáng, có hình tượng chúng sinh chư thiên, thánh khiết tựa như phi tiên, làm cho người ta trong lòng đều không tự chủ được dâng lên một tia kính sợ. Hắn đang diễn luyện một loại ấn pháp, tựa hồ muốn dung nhập tất cả những gì mình học được vào trong đó.

Vương Lâm ngồi xếp bằng trên mặt đất, quanh thân hư không minh diệt bất định, âm phong trận trận, giống như sâm la đại điện, hoàng tuyền chi hà nối với âm dương, thế nhưng cầu độ tận chúng sinh, U Minh môn, luân hồi chuyển thế.

Giờ khắc này, hắn giống như trở thành chúa tể U Minh.

Đám người Tiểu Thất, Thu Ảnh Đồng đều ngơ ngẩn nhìn bọn họ, biểu hiện của bốn người này quả thực làm cho người ta lạnh lòng, mỗi một thiên phú đều là quan tuyệt cổ kim, ở trong quá khứ, bất kỳ người nào cũng có thể trấn áp vô số kỷ nguyên.

Nhưng bọn họ cũng không lãng phí cơ hội này, nhao nhao ngậm Thiên Hoàng Chi Diệp ở trong miệng bắt đầu tu hành.

Mọi người cùng nhau tu hành, đối với thiên địa nguyên khí hấp thu cũng là trong nháy mắt đạt tới tình trạng khủng bố, đặt ở bên ngoài, linh khí trong một tinh cầu đều sẽ trong nháy mắt bị hấp thu sạch sẽ.

Nhưng Thiên Hoàng Thụ không hổ là chí bảo thượng cổ, nguyên khí cất giữ trong cơ thể đã đến mức khủng bố, cho dù Thánh Giả cũng kém một phần mười.

Trong nháy mắt, đó là ba ngày trôi qua, Niếp Minh là người đầu tiên dừng lại, không dám tiếp tục tu hành, tu vi của hắn hôm nay đã đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, khoảng cách với Tinh Chủ chỉ có một bước xa, cần dung hợp Tinh Linh mới có thể tiếp tục tăng lên.

Đám người Vương Song, Thạch Hạo, Tôn Ngôn vẫn tiếp tục như cũ, dị tượng càng thêm khủng bố, có Tinh Thần Diệu Thanh Thiên, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, U Minh trấn Luân Hồi, Thiên Đế xuất thế...

Kể cả Kiếm Vạn Sinh, trên đỉnh đầu đều xuất hiện một thanh tiểu kiếm hoàn toàn do kiếm ý tạo thành, ước chừng có bảy tấc!

Vương Song đắm chìm trong tu hành, hoàn toàn không biết đã trôi qua bao lâu, giống như ngao du trong tinh hà vô tận, nhìn hết thế gian phồn hoa, một ngày khô vinh, vạn tộc sinh diệt, mơ hồ trong lúc đó, hắn giống như thấy được một cái bóng mơ hồ, tựa hồ là một tiểu oa nhi.

Nhưng không đợi hắn cẩn thận xem xét, sau đó tỉnh táo lại, mở mắt ra, Vương Song trước tiên quan sát bản thân, phát hiện tu vi của mình đã đạt tới Tôn Giả bát trọng thiên đỉnh phong.

Vương Song lập tức nhìn về phía những người khác, phát hiện đám người Tôn Ngôn, Thạch Hạo đều đã tỉnh lại. Bồ Đề Tử rơi trở lại bên trong thân thể của hắn, dị tượng của Thiên Hoàng Thụ cũng tiêu tán không thấy.

Lúc này, tu vi của mọi người đều tăng vọt, như đám người Tôn Ngôn, Vương Lâm, Kiếm Vạn Sinh, đều thăng cấp đến Tôn Giả thất trọng thiên, về phần Thạch Hạo sau Vương Song, trở thành cường giả thứ hai Tôn Giả bát trọng thiên. Thậm chí cho dù là Lâm Uyển Nhi cũng thăng cấp đến cảnh giới Tôn Giả nhị trọng thiên!

Đây là một cơ duyên, mỗi người đều được tăng lên rất lớn, đặc biệt là đám người Vương Song, tăng lên không chỉ là tu vi, mà cả Tu Luyện Chi Đạo của bản thân, đối với con đường tu hành của mình càng thêm rõ ràng, càng thêm kiên định.

- Các ngươi có thấy gì không?

Vương Song trầm tư một chút, lập tức hỏi.

Trong mắt mọi người đều hiện lên tò mò, nhao nhao lắc đầu.

- Sao, ngươi thấy gì?

Thu Ảnh Đồng tò mò hỏi.

- Ta dường như thấy một hài tử.

Vương Song có chút do dự nói.

Hài tử?

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đó là cái gì?

Nhưng bọn họ không hoài nghi lời nói của Vương Song, thân là cường giả Tôn Giả Bát Trọng Thiên, đối với bản thân khống chế đã đến cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận