Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 982: Vô tình gặp Chu Nhất Tiên! (2)

- Cái này là đại ca ca cho ngươi, tiểu cô nương, ngươi tên là gì?

Thấy Vương Song phóng khoáng như vậy, tiểu nữ hài sững sờ một chút, lại nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp nhận bạc, gương mặt lộ ra một chút ý cười,

- Cảm ơn đại ca ca! Ta là Chu Tiểu Hoàn, ngươi gọi ta là Tiểu Hoàn thì được rồi.

- Tiểu Hoàn, tên thật hay…

Vương Song nghe vậy, đang muốn lên tiếng khen một câu, nhưng còn chưa nói xong, cũng sửng sốt, giờ khắc này, hắn nghĩ đến một người, hai người ông cháu Chu Nhất Tiên, hai người truyền thừa nhất mạch của Tướng Thuật Thanh Diệp Tổ Sư!

- Chu Tiểu Hoàn, còn là Tướng Thuật, tám chín phần mười là bọn họ rồi.

Trong lòng Vương Song không khỏi suy nghĩ, Chu Tiểu Hoàn ở một bên thấy Vương Song sửng sốt như vậy, không khỏi kéo tay Vương Song một chút,

- Đại ca ca, ngươi sao vậy?

- Ha, không sao, không sao…

Vương Song lấy lại tinh thần, nhìn đối phương, vẻ mặt lộ ra chút suy tư.

Vương Song đứng trước quầy hàng của đối phương, ánh mắt mơ hồ mang theo ý cười với Chu Nhất Tiên, nói cho đúng thì nhìn Chu Tiểu Hoàn ở một bên, có thể xem trọng cũng chỉ có nha đầu này mà thôi, Chu Nhất Tiên cũng chỉ là một kẻ lừa đảo.

Cũng không biết Chu Tiểu Hoàn đã nói gì với Chu Nhất Tiên, lão lại giả vờ giả vịt khen tướng mạo của Vương Song đến tận trời xanh.

Đến cuối cùng, Vương Song nghe không nổi nữa, trực tiếp ném ra một thỏi vàng. Nhìn thấy vàng, hai mắt của Chu Nhất Tiên mở to, dường như không ngờ Vương Song lại phóng khoáng như vậy!

- Chu Nhất Tiên, Chu Tiểu Hoàn, người thừa kế nhất mạch của Tướng Thuật Diệp Tổ Sư của Thanh Vân Môn!

Vương Song nhàn nhạt liếc bọn họ một cái.

Nghe vậy, sắc mặt của Chu Nhất Tiên lập tức thay đổi, kinh ngạc nhìn Vương Song,

- Ngươi, làm sao ngươi biết?

Hắn cũng không phủ nhận, bây giờ Vương Song đã thẳng thắn nói ra như vậy, có nghĩa là biết rõ tình huống của đối phương rồi, nếu còn phủ nhận e rằng sẽ vô duyên vô cớ trở thành trò cười của người khác.

Hắn có chút cảnh giác nhìn Vương Song, lặng lẽ cản trước mặt Chu Tiểu Hoàn.

- Không cần biết ta làm sao biết các ngươi, khối vàng này xem như là thù lao một quẻ cho ta, ta muổi Tiểu Hoàn coi cho ta một quẻ, thế nào?

Vương Song cười nhẹ nhìn Chu Tiểu Hoàn, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết, hắn biết người thật sự có thể xem tướng là Chu Tiểu Hoàn, còn Chu Nhất Tiên, đừng lừa gạt mình thì hơn!

Hiểu được câu nói của Vương Song, gương mặt của Chu Nhất Tiên nháy mắt đỏ ửng.

Lúc này Chu Tiểu Hoàn cũng thoải mái đi ra, vẻ mặt thong dong ngồi trên ghế của gia gia mình, nghiêm túc nói với Vương Song:

- Đại ca ca, ngươi muốn xem gì?

- Ta muốn biết vận mệnh của ta?

Vương Song chậm rãi lên tiếng. Ai cũng nói Tướng Thuật của Diệp Thanh Sư Tổ là thiên hạ vô song, để xem có thật hay không, bản thân hắn cũng có chút kiến thức về lĩnh vực này, đây cũng chính là để thăm dò đối phương, xem đối phương có phải nhìn thấu được mọi việc không.

- Vận mệnh?

Chu Tiểu Hoàn nhíu mày,

- Vận mệnh thật sự rất khó lường, cho dù là ta, cũng chỉ có thể nhìn thấy quá khứ của ngươi, không thể đoán trước được tương lai.

- Nhưng đại ca ca đã nói như vậy, thì ta cũng thử một chút xem sao.

Nói rồi, Chu Tiểu Hoàn nhìn Vương Song thật kỹ, trong mắt như có vô số ký hiệu thần bí lướt qua, chỉ trong vài giây đồng hồ, sắc mặt Chu Tiểu Hoàn tái nhợt, không thể tin được mà nhìn Vương Song.

- Chuyện này, sao có thể?

Chu Tiểu Hoàn thì thào, dường như đã phát hiện ra chuyện gì khiến nàng hoảng sợ.

Vương Song giật mình, chẳng lẽ đối phương phát hiện thân phật thật của mình.

- Tiểu Hoàn, sao vậy?

Chu Nhất Tiên ở một bên cũng căng thẳng lên tiếng.

Chu Tiểu Hoàn chậm rãi bình tĩnh trở lại, ánh mắt quái dị nhìn Vương Song.

- Đại ca ca vậy mà lại không có tương lai! Tương lai của hắn trống rỗng, không chỉ tương lai, thậm chí cả quá khứ cũng trở nên mơ hồ, không có cách nào xem được rõ ràng, kỳ quái, thật sự kỳ quái, cho dù là tiên nhân cũng không thể không có quá khứ và tương lai như vậy, chuyện này, thật sự là hoang đường…

Chu Tiểu Hoàn không ngừng thì thào, ánh mắt đều mờ mịt, dường như không biết mình đã làm sai ở chỗ nào.

- Xem ra là vì ta không phải là người của thế giới này.

Trong lòng Vương Song lại hiểu rất rõ tại sao đối phương lại nói như vậy, không khỏi thở dài một hơi, xem ra bản thân không trông cậy được gì vào đối phương rồi.

- Được rồi, nếu đã như vậy thì cũng không sao đâu, thỏi vàng này vẫn tặng cho các ngươi.

Vương Song lắc đầu, không tiếp tục yêu cầu đối phương làm gì nữa.

Sau đó, Vương Song lập tức xoay người rời đi.

Đằng sau, Chu Nhất Tiên vội vàng cất thỏi vàng đi, mà Chu Tiểu Hoàn vẫn luôn rầu rĩ, nhìn thân ảnh Vương Song rời đi, nghĩ một chút, vẫn kêu lên,

- Đại ca ca, chờ tướng thuật của ta tiến bộ thêm một bước nữa, ta sẽ xem giúp ngươi.

Vương Song khoát khoát tay, ra hiệu mình nghe được.

- Được rồi, Tiểu Hoàn, đừng để ý đến hắn, ngươi xem, lại là một con dê béo!

Chu Nhất Tiên có chút bất mãn nhìn cháu gái nhà mình, lại nhìn thiếu niên ở phía xa, ánh mắt không khỏi sáng lên, vội vang dắt theo đối phương tiến đến.

- Vị tiểu ca này, ta thấy ngươi Ô Vân Cái Đỉnh, ấn đường trở thành màu đen, đây là Đại Hung Chi Triệu đó…

Bạn cần đăng nhập để bình luận