Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1086: Chém giết!

Ngạn Tiểu Ngư thở phào, như vậy khả năng mình sai lầm là cực kỳ nhỏ, nếu thật sự có chuyện người giống người xảy ra, còn có giới chỉ giống hệt như thành chủ đại nhân, vậy chỉ có thể than bản thân mình xui xẻo thôi.

- Miêu Vong, đi mau, ngươi không phải đối thủ của bọn họ!

Đám người Phương Thanh hô lớn với Miêu Vong, vô cùng gấp gáp.

Mà mọi người ở bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn qua, muốn xem thử người trước mắt rốt cuộc là ai, mà dám một mình đến đầm rồng hang hổ.

Người được gọi là Nguyệt tỷ và Vương thúc cũng ở trong đó, nhìn vô cùng chật vật, giống như là phạm nhân vậy.

Thấy thân ảnh của Miêu Vong, hai mắt bọn họ đều mở to, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Tên nhóc này vậy mà lại kinh khủng đến thế, trước kia ta thật sự không nhìn ra!

Nguyệt tỷ cười khổ một tiếng, thì thầm.

- Bây giờ, ta đến rồi, thả đám người Phương Thanh ra!

Miêu Vong lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương, bắp thịt trên người tập trung kéo căng, dưới y phục, từng cơ bắp như những đầu dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra lực sát thương vô cùng khủng khiếp.

Cảm nhận được áp lực cường đại kia, tốc độ xoay tròn của hắc sắc trong đầu cũng cực kỳ nhanh, từng đợt năng lượng điên cuồng trút xuống, giống như chỗ sâu nhất trong não đang bạo phát.

Mà trong đan điền, ngọn lửa hồng sắc đang thiêu đốt với tốc độ càng ngày càng nhanh, hải dương yên tĩnh đang chậm rãi tan ra, trở nên vô cùng sinh động.

- Thả người?

Ánh mắt Kha Ni trở nên vô cùng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, bây giờ hắn cũng đâu thèm quan tâm đến những người ở phía trước này, nếu như có thể giết chết Vương Song, đó mới là công trạng lớn nhất!

- Được, ta có thể thả bọn họ ra, nhưng mà, ngươi phải giao mạng của ngươi cho ta!

Ánh mắt Kha Ni lóe lên ánh sáng óng ánh, quát to một tiếng,

- Động thủ!

Thân ảnh trong nháy mắt hóa thanh lưu quang thanh sắc, phóng thẳng về phía trước như điện. Lục Chấn ở một bên cũng vận sức, nghe thanh âm của Kha Ni, thân thể lập tức dị biến, giống như một con gấu lớn chừng một trượng, trên người xuất hiện một bộ lông màu vàng, phát ra một tiếng gầm nhẹ, đánh thẳng về phía Miêu Vong.

Trong căn cứ thành phố Giang Nam, đám người Thu Ảnh Đồng, Lý Tân, Hoàng Thiên Hằng bận rộn công việc của riêng mình, không ngừng tiếp nhận các loại tin tức, còn các công việc khác trong căn cứ, phải có những phán đoán chính xác, ra lệnh, không còn sống đơn giản như trước nữa.

Vài đại nhân ở nước ngoài cũng bắt đầu tăng cường công việc xâm lược các thế lực khác, thành phố Giang Nam, thân là một trong những thế lực đứng đầu Hoa Quốc như bọn họ cũng cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn.

Đặc biệt khi đối phương là những cao thủ đỉnh phong, ai cũng cường đại khiến cho người ta phải run sợ, nếu căn cứ của bọn họ không có Long Quy và Lục Ma Đằng, hai đại sinh vật tam giai, e rằng bọn họ sẽ không thể chống đỡ tiếp được.

Trong đó, người có thể nói là thanh nhàn nhất chính là Chu Ảnh, hắn không cần làm những việc gì khác, chỉ chuyên phụ trách đi tìm Vương Song.

Chu Ảnh có chút nhàn nhã ngồi ở một bên, vừa pha trà vừa uống trà, trông vô cùng tự tại.

Khi Chu Ảnh đang nhàn nhã nhìn những người xung quanh đang vô cùng bận rộn thì không khỏi đắc ý, nếu không có vụ thành chủ mất tích, e rằng một chút áp lực hắn cũng không có.

Hiện tại, hắn dường như có thể sở hữu tin tức Internet, bao quát đến mấy đại siêu cấp căn cứ, hắn cũng đã phát xong tin tức, tìm kiếm tung tích của Vương Song.

Bây giờ, chuyện duy nhất hắn phải làm chính là chờ đợi, dù sao hắn đã đợi hơn một năm, bây giờ cũng đã dần trở thành thói quen rồi.

Chu Ảnh cầm ly trà, khẽ nhấp môi một cái, còn chưa nuốt xuống, thân ảnh bỗng dưng chấn động, trên người đột nhiên phát ra tiếng “Tích tích”, ở sâu trong đầu, một âm thanh như tiếng sấm vang lên.

- Phát hiện thủ lĩnh ở căn cứ Hắc Thủy.

- Phụt

Nước trà vừa mới ở trong miệng của Chu Ảnh nháy mắt bị phun ra ngoài, người hắn giống như được gắn thiết bị điện, bỗng dưng nhảy ca oba mét. Khí tức trên người vô cùng cường hãn không thể khống chế, sắc mặt trở nên nóng bừng.

Những người khác thấy thế, đều có chút hiếu kỳ nhìn Chu Ảnh, không hiểu thủ lĩnh căn cứ của mình bị làm sao.

Mấy người Thu Ảnh Đồng, Triệu Hân đều ở đây, thấy Chu Ảnh như vậy, ánh mắt đều ngưng tụ, tính cách của Chu Ảnh thế nào, bọn họ hiểu rất rõ, những chuyện bình thường không thể khiến hắn dao động, chớ nói gì khiến hắn trở nên thất thố như vậy.

Chuyện duy nhất khiến Chu Ảnh thất thố như vậy ngoại trừ có liên quan đến Vương Song cũng sẽ không có chuyện gì khác nữa, nghĩ đến đây, trong mắt mọi người trở nên nóng bỏng, lập tức liếc mắt nhìn nhau, Triệu Hân trầm giọng nói,

- Người không có phận sự, toàn bộ ra ngoài, không có mệnh lệnh của bọn ta, không được bước vào!

Chỉ một câu, để đuổi hết phần lớn mọi người đi, chỉ còn lại những nhân vật cấp cao tương đối đáng tin.

- Có phải tin tức liên quan đến thành chủ không!

Những người khác vừa đi, Triệu Hân đã vội vàng lên tiếng hỏi.

Lúc này Chu Ảnh cũng vô cùng kích động, thanh âm run rẩy nói,

- căn cứ Hắc Thủy truyền đến tin tức, bây giờ thành chủ đang ở đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận