Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1597: Kế hoạch của Thanh Nguyên Tử!

- Với lại sau này Lạc Tinh Phong cũng không thể đến kiếm chuyện với các ngươi được, ta nghe tông chủ sư huynh nói, chờ sau khi chuyện này qua đi, sẽ dồn hết sức của cả tông môn để khôi phục lại Vô Danh phong, tuyển thêm nhiều đệ tử ưu tú vào Vô Danh phong!

Dương Thanh Huyền nói tiếp.

Nghe vậy, Vương Song chỉ có thể gật đầu.

- Đệ tử đa tạ tông môn coi trọng, sau này sẽ tận tâm tận lực!

Trên mặt Dương Thanh Huyền và Mộ Linh Tuyết cùng nở nụ cười.

- Được rồi, trước khi đi, Chu sư huynh từng nói, nếu như gặp được ngươi, thì bảo ngươi về tông môn một chuyến, bây giờ thế cục ở Thanh U Cổ thành càng ngày càng sốt sắng, mấy tên tiểu bối các ngươi cũng nên rời đi rồi!

- Ở trong tông môn, ít ra sẽ không có vấn đề gì về tính an toàn.

Nghe vậy, phần đông đệ tử có mặt ở đây đều gật đầu, bọn họ cũng thấy được bầu không khí trong thành càng ngày càng khẩn trương, không biết lúc nào sẽ nổ ra một cuộc chiến lớn, một khi xảy ra đại chiến, sợ rằng bọn họ đến cả dư âm cũng không chịu được!

Thấy vậy, Dương Thanh Huyền và Mộ Linh Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sau đó ra lệnh cho các đệ tử tập hợp.

Chỉ với thời gian chưa hết một nén nhang, tất cả đệ tử Thanh Nguyên Tông đã tụ tập ở một quảng trường rộng lớn.

Dương Thanh Huyền, Mộ Linh Tuyết đứng ở phía trước nhất, nói rõ tình hình cho các đệ tử, mà phần đông đệ tử nghe nói phải quay về tông môn thì đều gật đầu đồng ý.

"Hây!"

Dương Thanh Huyền lạnh lùng quát một tiếng, hay tay vung lên, nguyên lực mênh mông phun trào chấn động không gian phía trước, vô số nguyên khí trong đất trời bạo động, giống như một vòng xoáy, cuối cùng, không gian chỗ đó sụp đổ, hình thành một lối đi màu đen!

Trong tay Mộ Linh Tuyết xuất hiện một cái la bàn, không ngừng xoay, cuối cùng, một luồng ánh sáng từ la bàn phát ra, bay thẳng vào lối đi mà đen.

Lối đi dẫn đến một nơi chưa biết, ở một nơi khác, cũng cùng lúc xuất hiện một luồng ánh sáng, tiếp xúc với luồng sáng của Mộ Linh Tuyết, dường như đạt được thống nhất, cuối cùng, hình thành một loại liên hệ đặc biệt.

Trong thời không xa xăm đó, một hắc môn thấp thoáng xuất hiện, Dương Thanh Huyền dùng nguyên lực của mình mở ra một không gian thông đạo mới, đưa tất cả đệ tử của Thanh Nguyên Tông trở về!

Không gian thông đạo mở ra, đám đệ tử với Vương Song, Dương Mạt đã về đến Thanh Nguyên tông.

Chẳng qua, lúc đi đường trong Thanh Nguyên tông, Vương Song có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trước khi mưa gió nổi lên, trên Thanh Nguyên Cửu phong, tất cả đệ tử đều nắm chặt thời gian tu hành, hoặc là rèn luyện võ kỹ, hoặc là nhận nhiệm vụ...

Cùng với lời tuyên chiến của Tam tông, đệ tử trong Thanh Nguyên tông cũng từ bỏ khoảng cách trước kia, mọi người đều trở nên đồng tâm hiệp lực, không còn lười nhác buông lỏng như trước, biết cố gắng tu luyện.

Vương Song cũng không ngay lập tức đến thăm đám người Sở Vân Phàm, cùng Dương Mạt về Vô Danh Phong.

Trên đỉnh núi, Vương Song thấy Chu Càn lão nhân, đối phương vẫn già nua như trước, tay cầm cần câu nhàn nhã câu cá bên hồ nước, tình hình của tông môn bây giờ dường như không hề ảnh hưởng đến hắn.

- Sư phụ!

- Gia gia!

Vương Song và Dương Mạt đi đến bên cạnh Chu Càn, cung kính chào, Vương Song nhìn đối phương, không biết tại sao hắn cảm thấy Chu lão trước mắt dường như có hơi thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào thì lại không nói ra được.

- Hai tên nhóc con các ngươi trở về rồi!

Chu Càn xoay người lại, trong mắt tràn đầy ý cười. Vương Song nhìn lão giả, cảm thấy mắt của mình hơi đỏ, hắn giống như một cái cây lớn, cho dù thế giới bên ngoài gió táp mưa sa thế nào, hắn cũng sẽ dùng thân thể hơi còng của mình mà ngăn chặn gió mưa.

- Hóa Thần sơ kỳ, được lắm, xem ra thu hoạch của ngươi lần này không nhỏ!

Không biết tại sao Chu Càn chỉ cần liếc mắt là biết được cảnh giới của Vương Song.

Sau đó, Vương Song nói hết tất cả những chuyện bản thân đã trải qua trong bí cảnh cho hắn nghe, trừ chuyện tam thế thân của bản thân, thì giữ lại gì.

Từng chuyện từng chuyện một, không hề bỏ sót thứ gì.

Thế nhưng, Chu Càn cũng không cắt ngang câu chuyện của Vương Song, chờ đến khi Vương Song nói xong, hắn mới chậm rãi nói:

- Không ngờ trong Hư Không bí cảnh này lại trấn áp một tên ma đầu như vậy, cũng may đã bị ngươi giải quyết, nếu không Tây Tinh Vực này đúng là không có người nào có thể là đối thủ của hắn!

- Tôn Giả tứ trọng thiên, đã thuộc về trung cấp Tôn Giả! Dù là ở Trung Ương Tinh Vực cũng được coi là cường giả đỉnh cấp!

- Nào đâu phải công lao của ta, nếu không phải vị tiền bối Thần Tinh dùng hết toàn lực ép tu vi của đối phương xuống Hóa Thần sơ kỳ, thì ta cũng không thể giết được tên đó! Vương Song không ngừng xua tay, không dám nhận công bừa.

- Ha ha, có thể dùng cảnh giới Siêu Phàm đánh giết một vị có tu vi vốn là Tôn Giả tứ trọng thiên, cho dù tu vi của đối phương là Hóa Thần, cũng đủ để chứng minh thực lực của ngươi bây giờ đã vượt xa suy đoán của ta!

Chu Càn cười nhẹ, lơ đễnh nói.

- Sư phụ, Dị Vực giả là gì vậy? Nghe có vẻ rất lợi hại?

Bạn cần đăng nhập để bình luận