Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 692: Trở về trong lúng túng (2)

Cửa bị đóng lại một lần nữa, nhưng Vương Song lại hơi lúng túng nhìn Từ Đông Đông, vốn muốn lặng lẽ trở về để khiến bọn họ ngạc nhiên, không ngờ vừa gặp Từ Đông Đông đang thay quần áo, không kiềm chế nổi thú tính trong người, ai ngờ Từ Đông Đông lại hét lên như vậy, kết quả bây giờ bị các nữ nhân kia phát hiện, sao hắn còn không biết xấu hổ nữa chứ.

- Đều tại ngươi, đều tại ngươi...

Trong miệng Vương Song không ngừng lẩm bẩm, liếc mắt nhìn hai ngọn núi vĩ đại của Từ Đông Đông.

Lúc này Từ Đông Đông cũng đã khôi phục tinh thần, nhìn vào đôi mắt của Vương Song, không kiềm được mà cười khúc khích, thấy cửa phòng đã đóng lại, khóe miệng lộ ra một đường cong mê người, trực kiếp kéo hai tay của Vương Song, giống như một nữ vương mà áp Vương Song ở dưới thân.

Bên ngoài phòng, các nữ nhân đều vô cùng buồn rầu, không ngờ Vương Song vừa về nhà đã như vậy.

Suốt một tiếng đồng hồ, Vương Song mới ra khỏi phòng, tinh thần vô cùng sảng khoái, còn Từ Đồng Đồng giống như không còn xương vậy, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

- Lão công, lần này ngươi mà không cho bọn ta biết? Bây giờ mới trở về!

Bạch Manh Manh có chút bất mãn nói. Trên thực tế lần này Vương Song ra ngoài chỉ mất một ngày. Sở dĩ nàng nói như vậy, hoàn toàn là muốn thể hiện sự bất mãn của mình.

- Manh Manh, lão công đi đâu đương nhiên là có lý do của riêng mình, nếu có thể cho các ngươi biết thì sẽ tự động nói thôi!

Triệu Nhược Nam có chút trách cứ nói.

Vương Song cười khoát khoát tay, hảo cảm đối với Triệu Nhược Nam lại tăng thêm,

- Chỉ chuẩn bị một chút việc thôi mà, sau này sẽ cần đến.

Các nữ nhân khôn khéo "Ồ" một tiếng, cũng không hỏi tiếp nữa, bọn họ không ngốc, lần này Vương Song ra ngoài còn mang theo cả Hùng Ưng, nghĩ đến điều kiện lúc trước của Hùng Ưng, bọn họ cũng mơ hồ đoán ra được chuyện gì.

- Đúng rồi, ta không có ở đây, Hòa Bình Xã vẫn chưa đến gây chuyện đúng chứ!

Vương Song dường như nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi.

- Hừ, bọn họ làm sao dám!

Bạch Manh Manh dịu dàng nói,

- Lúc ngươi sắp đi đã sắp xếp Phong Hổ và Hoàng Tuyền canh giữ ở gần đây rồi mà, sao bọn họ có thể vào đây được!

- Vậy thì tốt, nhưng Hòa Bình Xã cũng không thể nhảy nhót được bao lâu nữa đâu, thành phố Thiên Thủy này, sớm muộn gì cũng phải đổi chử!

Vương Song khẽ cười một tiếng, thấp giọng thì thào.

Các nữ nhân nghe vậy, ánh mắt đều trở nên vô cùng si mê, nam nhân của bọn họ, thật sự quá bá khí, dù có đối mặt với đông đảo cường giả nhất giai ở thành phố Thiên Thủy cũng vô cùng tự tin có thể thu phục được!

Thường gia và quân đội đều đã nhận được tin tức, cũng rối rít phái người đến hỏi, Vương Song tùy ý đuổi trở về, Vương Song luôn cảm giác Thường Thừa Viễn có chuyện gì muốn giấu mình, hắn không thể yên lòng đối với bọn họ.

Hòa Bình Xã cũng nhận được tin tức Vương Song đã trở về, có chút hối hận, lẽ ra phải thừa cơ bắt nữ nhân của Vương Song để uy hiếp đối phương, bây giờ Vương Song đã trở về, xem như bọn họ đã đánh mất cơ hội!

- Đáng chết!

Thanh âm của Thần Hộ Thiên Xuyên có chút lạnh lẽo, trong đôi mắt tựa như có ngàn vạn thiên đao, vẻ mặt giống như xuất hiện ngàn vạn vết đao.

- Ừm!

Đột nhiên, hắn biến sắc, có chút kinh hỉ nhìn bóng người dần dần xuất hiện trước mặt hắn, ở trong hư vô, bóng người dần dần ngưng thực, lộ ra gương mặt của Tùng Bản Hạ Ngạn. Lúc này, Tùng Bản Hạ Ngạn càng khiến người ta cảm thấy hư vô mờ mịt, giống như không hề tồn tại.

- Tùng Bản quân, ngươi tấn thăng lên cấp mười một rồi!

Thần Hộ Thiên Xuyên có chút vui mừng lên tiếng.

- Ta nghĩ, cũng đã đến thời điểm lấy lại những thứ thuộc về chúng ta rồi!

Thanh âm của Tùng Bản Hạ Ngạn giống như hồ Cửu U truyền đến, khiến người ta vô cùng sợ hãi. Nhưng Thần Hồ Thiên Xuyên nghe vậy, gương mặt lại lộ ra nụ cười gằn, trước đó bị đám người Vương Song liên tục làm nhục, nhưng không có cách nào phát tiết, trong lòng hắn phải cố nhịn cơn giận này. Bây giờ, Tùng Bản Hạ Ngạn đã tấn thăng rồi, thực lực của hắn sẽ càng cường đại hơn.

- Ha, các ngươi mãi mãi sẽ không ngờ đến, rốt cuộc ta đã chuẩn bị đại lễ gì cho các ngươi đâu!

Vẻ mặt của Thần Hộ Thiên Xuyên vô cùng âm trầm, nghĩ đến lá bài tẩy mà mình chuẩn bị, lại trầm thấp cười lên, bên trong căn phòng, hai người kia điên cuồng cười lên đầy gian trá.

Bảy ngày trôi qua, Vương Song đã ở thành phố Thiên Thủy hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, thành phố Thiên Thủy bình lặng như nước, thậm chí ngay cả trị an trên đường cũng trở nên tốt hơn, cảnh tượng vui vẽ thanh bình.

Chỉ có rất ít người biết, cảnh tượng thanh bình nơi đây đang ẩn giấu một dòng nước xoáy chạy xiết, lúc nào cũng có thể bộc phát, đã xảy ra rồi thì sẽ không có cách nào ngăn cản!

Bên trong phòng khách, Vương Song và Hình Ưng đang đánh cờ, các nữ nhân đều ở bên cạnh nhìn, không ai lên tiếng, vẻ mặt Ngụy Nhiên có chút gấp gáp, từ bên ngoài vội vàng chạy vào.

- Tướng quân rút xe!

Hình Ưng cười nhạt, quân xe của Vương Song đã bị ăn mất.

- Nhược Nam, sau đó phải đi thế nào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận