Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 122: Lưu Tinh Hỏa Vũ (2)

Không chỉ vậy mà hắn còn nhận ra, lần tiến hoá này của Vương Song là vô cùng to lớn, cứ cho là hắn cũng tiến hoá lên cấp bốn, hắn cũng biết rõ không thể nào tiếp được dù chỉ một chiêu của Vương Song!

- Xem ra ta phải nỗ lực thêm rồi, cho dù không vượt qua được Vương Song thì tuyệt đối không thể bị kéo đi xa như vậy!

Chương Nghiệp lẩm bẩm.

- Hắn, hắn thật sự đã làm được!

Triệu Hân vô cùng kinh hãi, tay điều khiển vô lăng có phần không vững.

- Với lại năng lực khủng khiếp đó hắn có từ lúc nào vậy? Sao ta lại có thể không biết chút gì chứ.

Hiện tại, Triệu Hân cảm thấy hiểu biết của bản thân đối với Vương Song chỉ như một hạt cát ở sa mạc, Vương Song dường như là một cái hố sâu không đáy, mỗi lần nàng cho rằng đã hiểu hết tường tận thì hắn lại tạo cho nàng sự bất ngờ khác.

- Xem ra mình đã tìm được một nam nhân tốt!

- Thế giới sau này có lẽ sẽ có một vị trí dành cho Triệu Hân!

Triệu Hân mỉm cười, trấn an lại bản thân, chăm chú lái xe.

- Ha ha, ta đã bảo rồi mà, tên nhóc này không hề đơn giản, rất tốt, lại tạo cho ta thêm một bất ngờ nữa!

Đổng Châu lẩm bẩm, trong lòng vui mừng vì bản thân không nhìn sai người.

- Vương Song ca ca thật lợi hại, mẹ ơi, sau khi con lớn lên sẽ gả cho Vương Song ca ca có được không ạ.

Đổng Mộng Kỳ ngây thơ nói với mẹ của mình. Hầu như không cảm thấy mình đã nói sai cái gì.

- Nha đầu này, mới tí tuổi đầu mà đầu óc toàn là nghĩ cái gì đâu. Xem ra ta quá nhân nhượng với con rồi, mới chiều con đến mức độ này!

=

Đổng Châu mặt mày nghiêm lại, gõ nhẹ vào trán của Đổng Mộng Kỳ, trách mắng nói.

- y da!

Mộng Ký ôm lấy đầu mình có hơi tủi thân nói, nhưng trong ánh mắt vẫn cảm thấy bất bình, nàng thấy Vương Song ca ca rất lợi hại, mình sau này nhất định sẽ gả cho hắn! Đây là ý nghĩ trong đầu của nàng, nhưng lại không nói với Đổng Châu.

Triệu Hân ngồi ở trước lái xe nghe xong thì cười, tuổi còn nhỏ mà trong đầu đã có ý nghĩ như vậy.

Không nhắc đến bọn họ nữa, Vương Song bên này nhìn thấy bản thân chỉ dùng một chiêu đã tiêu diệt gần một phần năm đám Zombie thì vô cùng kinh ngạc, mặc dù bản thân đã tưởng tượng ra chiêu thức này uy lực sẽ rất lớn, nhưng không thể ngờ là có thể hung hãn đến như vậy, chỉ một chiêu đã tiêu diệt được chừng ấy Zombie.

Vương Song không nhịn được có chút vui mừng, chỉ dựa vào chiêu này cũng đủ để đảm bảo bản thân bất bại sau này, cho dù đối mặt với đám Zombie này thì vẫn có cái để cầm cự, hiện tại Vương Song có lẽ được tính là một kẻ mạnh thật sự.

- Grào.

Một đòn đánh này của Vương Song khiến đám Zombie bị thiếu hụt rất nhanh đã có bọn Zombie khác lấp chỗ, tiếp tục lao về phía Vương Song, bọn chúng không biết cái gì gọi là sợ hãi, chứ đừng nói chi là cái chết.

Vương Song nhìn đám Zombie lần nữa lao về phía mình, biết mình thi triển một lần chiêu này thì không thể sử dụng lại lần nữa, chỉ còn cách đợi năng lượng của cơ thể hồi phục lại rồi mới sử dụng tiếp được.

Có điều cảm nhận rõ dòng năng lượng đang chảy bên trong người, Vương Song mỉm cười, dòng năng lượng này là một bước đệm lớn đủ để bản thân có thể tiến hoá thành cấp năm.

- Đến lúc phải đi rồi, động tĩnh lần này gây ra rất lớn, mong là sẽ không dẫn dụ ra thêm con Zombie khủng khiếp nào nữa.

Vương Song lẩm bẩm nói.

Đột nhiên, trực giác khủng khiếp của hắn dường như cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt đến cùng cực đang tiến về phía mình, toàn thân lỗ chân lông co lại, rợn cả tóc gáy, hai bên thái dương không ngừng động đậy, Một luồng ánh sáng đỏ rực nhanh đến cùng cực lao thẳng đến từ cự ly mấy chục mét, như một tia chớp từ trên trời giáng xuống.

- Đùng.

Đợi luồng ánh sáng kinh khủng đó đến gần, Vương Song lúc này mới nghe thấy tiếng hét thất thanh xé toạc không khí vang lên.

- Nhanh quá, không tránh được!

Đồng tử của Vương Song co thắt lại, luồng ánh sáng này chẳng qua chỉ bằng một nắm tay, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức Vương Song không kịp trở tay.

- Chắn lại cho ta!

- Cốt Thuẫn!

Vương Song gào thét trong lòng, chỉ kịp dùng đến kỹ năng phòng ngự của mình, sáu nhánh xương trắng muốt đâm xuyên qua, đan chéo qua lại, bao trọn lấy nửa thân trên, tiếp sau đó luồng ánh sáng lao thẳng trực tiếp vào người của Vương Song.

- Đùng.

Một tiếng kinh thiên động địa, cả người Vương Song bị đụng bay văng ra mấy trăm mét, kéo lê một vết trầy xước dài mấy chục mét trên đất. Cuối cùng dừng lại kế bên một cái săm lốp xe hơi.

- Vương Song!

- Tiểu Song!

- Không hay rồi, chúng ta phải đi cứu hắn!

Đám người Lý Tân, Vương Hổ nhìn thấy Vương Song bị một năng lượng khủng bố đá bay, không kìm được vẻ kinh ngạc. Lý Tân càng muốn rút trở về, nhưng khi nhìn thấy Zombie lần nữa chầm chậm gom lại, ánh mắt lướt qua tia giằng co. Hắn không biết rốt cuộc bản thân nên đi cứu Vương Song hay là giải quyết đám Zombie trước mắt này trước.

Tuy rằng bản thân hắn cũng biết rõ sức mạnh hiện tại của mình gần như không có ích gì với Vương Song cả. Nhưng hắn không muốn nhìn Vương Song chịu chết, nhưng lỡ như hắn muốn quay lại, một khi đám zombie này bao vây thì e là tất cả mọi người đều phải chết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận