Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 560: Nói chuyện đêm khuya!

- Cha, mẹ, tiểu Song đại ca, các ngươi cũng tới ăn một chút đi!

Hồ Văn Văn nhìn mấy người, mời bọn họ cũng vào ăn, chẳng qua lại bỏ qua Trương Dũng.

Mấy người đều lắc đầu, thịt cũng không có nhiều, bọn họ đều không dám tranh đồ ăn với một tiểu nữ hài.

Ăn cơm xong, Hồ Văn Văn lập tức muốn đi rửa chén, Trương Hà một bên cưỡng ép bắt con gái đi nghỉ ngơi, Văn Văn chào đám người Vương Song một tiếng rồi bước vào gian phòng của mình, chỉ chốc lát, đã truyền đến một trận hít thở nhè nhẹ.

- Ta và tiểu Song ra ngoài một lúc, đi thôi!

Hồ Vạn Châu nói với hai người Trương Hà, Trương Dũng một câu, rồi dẫn theo Vương Song ra ngoài, để lại hai người trong nhà.

Vương Song không có quay đầu, nhưng tinh thần lực của hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng trên cơ thể hai người đều xuất hiện một vòng vui sướng rất nhỏ, không khỏi có chút đồng tình nhìn Hồ Vạn Châu, bị lão bà và huynh đệ mình cắm sừng, cảm giác chắc hẳn không thể chịu nổi đi!

Hai người ra khỏi sân, sắc trời ngoài trời đã nhá nhem tối, trên bầu trời, xuất hiện từng vì sao sáng ngời, bao quanh một vòng mặt trăng sáng trong. Ánh trăng đổ xuống như nước, mang đến một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi chi cái nơi tối tăm, bẩn thỉu này.

Rất nhiều người đều đã chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày bọn họ đều phải làm rất nhiều công việc, hoặc là không có việc làm, hoặc là chỉ có thể dựa vào lương thực cứu tế hàng ngày mới có thể sinh tồn, mỗi ngày chỉ ăn chút cơm nên bọn họ cũng không dám vận động quá nhiều, chỉ có thể dựa vào đi ngủ để giảm bớt tiêu hao lương thực!

Hai người chậm rãi đi dạo men theo hẻm nhỏ trong khu dân nghèo, ánh trăng chiếu xuống người Hồ Vạn Châu, vết sẹo trên mặt tựa như không còn đáng sợ như vậy nữa, mà chỉ có thêm một chút bi thương.

Vương Song hơi quay đầu lại, trên mặt Hồ Vạn Châu lộ ra một biểu tình không biết khóc hay là cười, giọng nói có chút xa xăm, lại có chút thẫn thờ:

- Ngươi khẳng định rất ngạc nhiên vết thương trên mặt Văn Văn đi! Là ai làm tổn thương?

Trong lòng Vương Song thở dài, hắn đã mơ hồ đoán được những lời mà Hồ Vạn Châu sắp nói.

- Là ta! Chính tay ta hủy đi dung nhan của nàng!

Trong giọng nói của Hồ Vạn Châu dường như có chút run rẩy, Vương Song cảm giác thân thể hắn đều căng thẳng, gân xanh trên nắm tay nổi lên.

Mặc dù đã đoán ra khả năng này, nhưng chân chính nghe thấy Hồ Vạn Châu chính miệng nói, Vương Song vẫn vô cùng chấn kinh.

- Văn Văn rất xinh đẹp, cũng rất hiền lành, nàng cực kỳ hiểu chuyện, từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, cho dù là học tập, hay là sinh hoạt cho tới bây giờ đều không cần chúng ta nói cái gì, nàng luôn rất ngoan ngoãn, từ nhỏ thành tích vẫn luôn đứng đầu, trong đại học còn có rất nhiều nam sinh theo đuổi, ta vẫn luôn tự hào về nàng, có thể có một cô con gái ưu tú như thế, hai chúng ta chắc hẳn kiếp trước đã không biết làm được bao nhiêu chuyện tốt.

Nói tới chuyện cũ, trên mặt Hồ Vạn Châu cũng có một tia tự hào và kiêu ngạo, trong lòng Vương Song cũng thở dài một hơi, lúc ấy đây có lẽ là con nhà người ta trong miệng những người xung quanh đi!

- Chẳng qua sau khi mạt thế, mạng người như cỏ rác, không chỉ xuất hiện những sinh vật khủng bố như Zombie, thú biến dị, những thế lực còn sót lại cũng đều tranh đấu khắp nơi, người chịu khổ mãi mãi cũng chỉ là người dân thường tầng thấp nhất giống như chúng ta. Mà trong mạt thế, những tài nguyên nhiều người theo đuổi nhất là cái gì, ngươi biết không?

Hồ Vạn Châu cười khổ một mình lẩm bẩm, không chờ Vương Song trả lời, tiếp tục nói:

- Là vũ khí, lương thực và nữ nhân xinh đẹp!

- Vũ khí dùng để chống lại Zombie, thú biến dị, thậm chí cả việc tranh đoạt địa bàn, lương thực bảo đảm bọn họ có thể sống sót, dùng để khống chế càng nhiều tính mạng của người khác hơn, mà nữ nhân xinh đẹp chính là thành quả thắng lợi để bọn họ hưởng thụ, trong mạt thế, thê thảm nhất vĩnh viễn hoàn toàn không phải những người tử chiến kia hay là người bị Zombie ăn sạch, mà chính là những nữ nhân xinh đẹp, ta nghe nói có câu hồng nhan họa thủy, trong mạt thế, càng là như vậy, bọn họ bởi vì mỹ mạo , mà trở thành món đồ chơi của đại nhân vật, thời điểm cao hứng có thể thưởng cho cơm ăn, không cao hứng, thì xem như hàng hóa tiện tay ném đi ban thưởng cho thủ hạ.

- Ha ha, ta nghĩ kết cục của những nữ tử trong thanh lâu e rằng còn tốt hơn các nàng rất nhiều đi!

- Mà con gái ta lại cứ hết lần này đến lần khác gặp phải khi mạt thế giáng lâm, với dung mạo của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt đi, trở thành món đồ chơi của người khác, mà người làm cha như ta còn không có một chút lực lượng phản kháng!

- Cường giả có được mọi thứ, cũng có thể thay đổi mọi thứ, mà kẻ yếu chỉ có thể chờ đợi bị chinh phục!

- Nếu ra đã không thể bảo vệ con gái, vậy thì, ta tình nguyện hủy đi mỹ mạo của nàng, chỉ mong đổi lấy cho nàng một cuộc sống bình an!

Giọng nói của Hồ Vạn Châu có chút khàn đặc lên tiếng, nhìn Vương Song, trong ánh mắt không có chút tiêu cự:

- Có thể sống sót, đối với nàng mà nói, đã đủ rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận