Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 669: Đường phố của thành phố Giang Nam (3)

Những người khác cũng đều mở miệng nói, vấn đề về lương thực đối với các thế lực trong thời Mạt Thế mà nói chính là vấn đề mấu chốt, có lương thực, nhân tài sẽ đi theo ngươi, không có lương thực, cho dù là vũ khí của ngươi có lợi hại thì sớm hay muộn cũng sẽ đói chết.

- Vấn đề thứ ba chính lã, chúng ta cần khôi phục kinh tế cùng thông tin! Đây cũng là chuyện quan trọng.

Lý Tân khoát tay, tiếp nhận ý tốt của mọi người, tiếp tục mở miệng nói.

- Về kinh tế thì đơn giản mà nói chính là khai trương cửa hàng, khởi công nhà xưởng, khai giảng trường học, vân vân... , khôi phục lại kinh tế trước đây. Về phần thông tin, trước khi Vương Song biến mất cũng đã sắp xếp một số chuyên gia khôi phục lại thông tin của Thiên Chi Thành, hiện tại có thể gọi bọn họ tới, để bọn họ xây dựng lại thông tin Internet cho thành phố Giang Nam một lần nữa, để hai thành phố có thể liên lạc với nhau.

Lý Tân chậm rãi nói kế hoạch của mình.

- Cái sau dễ nói, nhưng khôi phục kinh tế, vấn đề hàng đầu chính là tiền giao dịch, hệ thống tiền tệ trước kia đã sụp đổ, chẳng lẽ chúng ta vẫn dùng tiền lúc trước sao?

Trương Thiên Khải nhàn nhạt nói, thân là quan lớn trong chính phủ lúc trước, đối với kinh tế chính trị hắn cũng quen thuộc nhất, bởi vậy lời nói sắc bén đưa ra vấn đề mấu chốt.

- Cho nên, hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu suy xét đến phát hành tiền tệ, hiện giờ dân cư ngày càng nhiều ta tin rằng về sau sẽ càng nhiều hơn, cũng không thể quay lại thời đại lấy vật đổi vật.

Lý Tân khẽ cười một tiếng, nói ra một ý tưởng lớn mật:

- Ta cũng không muốn đợi đến khi hắn trở về, cái nhìn thấy được lại chính là một thành phố Giang Nam không có sức sống, không khí trầm lặng.

- Vương Song bảo vệ chúng ta lâu như vậy, lúc hắn không có ở đây, chúng ta phải làm một chút làm chuyện kinh hỉ cho hắn mới xứng cùng hắn kề vai chiến đấu.

Nghe Lý Tân nói, ánh sáng trong mắt Triệu Hân chợt loé, cười khanh khách hỏi những người khác.

- Toàn bộ lời nói của Lý đội trưởng ta đã nhớ kỹ, chúng ta tiếp tục thảo luận những phương án khả thi trong đó, không biết những người khác có còn đề nghị nào không?

Lý Tân là người khởi xướng đầu tiên, những người khác cũng không giấu dốt, đều mở miệng nói, đưa ra ý tưởng cùng đề nghị của mình, mấy người Triệu Hân, Lý Tân, Hoàng Thiên Hằng, Thu Báo Quốc chăm chú nghe, đối với những đề nghị tốt, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lại nói thêm vào một hai câu.

Tức khắc, toàn bộ đại sảnh đều trở nên náo nhiệt, rất nhanh sau đó, phần lớn về cải tạo lại thành phố Giang Nam, xây dựng lại những đề nghị xuất sắc đưa ra, được mọi người nhất trí thông qua.

Sau khi kết thúc thảo luận, tất cả mọi người lần lượt rời đi, tiếp tục bận rộn chuyện của mình, Triệu Hân trở lại phòng, nhìn phòng ở trống rỗng, thì thào tự nói:

- Vương Song, khi nào thì ngươi mới có thể trở về, nếu còn không trở về, thì những người nãy cũng sẽ thật sự có cách rồi!

Trong lòng Triệu Hân hiện lên một tia sầu lo, hiện giờ chiếm lại được thành phố Giang Nam, thế lực càng ngày càng khổng lồ, trong lòng mọi người không khỏi sinh ra một ít dã tâm, bản thân nàng cũng đã làm tốt chuẩn bị, vạn nhất Vương Song thật sự chưa về, nàng cũng đã có thể thành lập được thế lực bảo vệ mình.

- Lý Tân, là người ủng hộ trung thành của Vương Song, không có khả năng lôi kéo, Thu Báo Quốc, là một phe với Thu Ảnh Đồng, Hoàng Thiên Hằng chắc chắn sẽ hỗ trợ Hoàng Bối Bối, mấy người Tô Vũ ngược lại là đối tượng mượn sức không tồi, nhưng bọn họ gần đây dường như có phần gần gũi với Tô Tiểu Tuyết, ngoại trừ bọn họ, còn có Chương Nghiệp. có lẽ hắn cũng là một đối tượng có thể mượn sức.

Trong lòng Triệu Hân không ngừng lo lắng, bỗng nhiên một bàn tay che mắt nàng, nàng biến sắc, đang muốn khởi động bảo vật Vương Song giao cho nàng phản kích, nhưng sau đó cảm nhận được hơi thở quen thuộc lập tức bình tĩnh lại.

- Tiểu nha đầu nhà ngươi!

Triệu Hân tức giận đánh đối phương một chút, Thái Hiểu cười hì hì tiến lên, nghiêng đầu nhìn Triệu Hân, hỏi:

- Tỷ tỷ ngươi suy nghĩ gì vậy? Ngây người ra như vậy.

- Ai, ta đang nghĩ lão công chúng ta không biết khi nào trở về, nhìn xem để tiểu bảo bối chúng ta đói thành cái dạng gì.

Triệu Hân thu lại suy nghĩ, nhìn bầu ngực no đủ của Thái Hiểu trêu đùa.

Sắc mặt Thái Hiểu hơi đỏ lên, biết ý của đối phương, cũng không để ý, cười như không cười nhìn Triệu Hân:

- Triệu tỷ tỷ cũng không phải là rất nhớ lão công sao, không phải vậy sao mỗi đêm đều phải tìm đến phòng muội muội chứ.

- Được lắm, tiểu nha đầu này, ngay cả ta cũng dám đùa giỡn, xem ta làm sao chỉnh đốn ngươi.

Triệu Hân làm bộ muốn đánh Thái Hiểu, tức khắc, hai người ầm ĩ nô đùa, không đến một lúc sau, trong phòng che kín thanh âm kiều diễm rên rỉ của hai nàng.

Thu Ảnh Đồng lẳng lặng ở bên ngoài nghe sắc mặt đỏ lên, thầm mắng một câu “Khốn nạn!”, sau đó vội vàng rời đi.

... ... ...

Ba ngày sau, Nguỵ Nhiên, ba huynh đệ Hình Ưng đều đi tới biệt thự của Vương Song, bọn họ cũng không có dẫn theo bất kì người nào, Nguỵ Nhiên chỉ dẫn theo một Lão Tôn, cùng với Lưu Mộng Vũ vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Bạn cần đăng nhập để bình luận