Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 374: Một tháng! (2)

Đột nhiên nhìn thấy Vương Cầm, Lý Tân từ trên ghế đứng bật dậy, vẻ mặt oán hờn mở miệng:

- Vương tỷ, ngàn vạn lần tỷ đừng hiểu lầm, làm sao ta có thể trách tỷ chứ!

- Ta cũng biết số lượng này có chút ít.

Vương Cầm không đợi Lý Tân nói tiếp, bất đắc dĩ nói, binh lính ở một bên vội vàng đem đến một cái ghế dựa, Vương Cầm ngồi xuống, có chút đau đầu nói:

- Ta đã thông qua đài phát thanh, thậm chí còn phái không ít người đi loan truyền tin tức về nơi này của chúng ta, nhưng không có nhiều tác dụng. Hiện tại đã qua một tháng mà chỉ mới có hai ba trăm người!

- Lúc đầu, ta nghĩ số lượng người ít nhất có thể tăng gấp đôi!

- Thật sự cũng không còn cách nào, dù sao hiện tại số người còn sống rất ít, có thể nhận được tin tức của chúng ta cũng không nhiều, đừng nói đến người có năng lực gia nhập, có thể có mấy trăm người này cũng đã không dễ dàng gì rồi!

Lý Tân thở dài một hơi, an ủi nói.

- Hiện tại chúng ta có một tòa thành sắt thép như vậy, trong phạm vi trăm dặm thực lực của chúng ta cũng xem như là mạnh nhất, đến lúc đó, tin tức tự động sẽ được truyền ra ngoài, thời gian dài, sẽ có rất nhiều người sống sót đến nương tựa chúng ta.

- Nhưng cái chúng ta thiếu hiện tại chính là thời gian! Thời gian càng dài, Zombie và thú biến dị tiến hóa càng nhanh, càng mạnh! Người sống sót cũng sẽ càng ít đi!

Vương Cầm lo lắng nói.

- Thật ra cũng có biện pháp tăng dân số của chúng ta!

Lý Tâm nghĩ tới gì đó, trầm giọng nói.

- Biện pháp gì?

Vương Cầm tò mò hỏi.

- Chỉ cần thôn tính Sư đoàn 21 của thành phố Hoa Tân, dân số của chúng ta trong nháy mắt sẽ tăng vọt!

Lý Tân cười nói:

- Hiện giờ thực lực của chúng ta mạnh hơn bọn họ, nhưng dân số của chúng ta có hạn, kiềm hãm sự phát triển của chúng ta! Chỉ cần thôn tính bọn họ, cho dù có là cả thành phố Giang Nam, cũng chưa chắc là không thể thu phục!

Vương Cầm hoảng sợ:

- Không được, điều này quá điên rồ. Hiện tại nhân loại đã rất ít, nếu chúng ta chém giết lẫn nhau, làm sao có thể tồn tại ở mạt thế này!

Binh lính ở một bên, sớm đã tự giác lui ra ngoài mấy thước, cho đến khi không nghe được âm thanh của hai người.

Lý Tân cười không nói lời nào, hắn biết Vương tỷ có tính cách như vậy, nhưng sớm muộn gì ba bên cũng phải thống nhất, chỉ là xem ai có thể nắm giữ thế chủ đạo mà thôi!

- Đúng rồi, Vương Đội đâu? Gần đây ta không gặp hắn.

Lý Tân chuyển đề tài, không đề cập đến đề tài nhạy cảm này nữa.

- Gần đây Tiểu Song đang mày mò trồng hai loại thực vật ở Bách Thảo Viên, mỗi ngày đều có rất nhiều Zombie được vận chuyển đến làm chất dinh dưỡng cho chúng! Hai loại thực vật kia lấy xác chết làm chất dinh dưỡng, thật ghê tởm!

Vương Cầm cau mày, có vẻ không hài lòng.

Ánh sáng trong mắt Lý Tân chợt lóe rồi biến mất:

- Ha ha, Vương tỷ, có rất nhiều thứ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

- Hai thực vật biến dị kia của Tiểu Song đều là thứ hiếm thấy khó tìm, đặc biệt là Sinh Mệnh Quả kia, ta chỉ tới gần một chút, thì lập tức cảm nhận được toàn bộ thân thể đều nhẹ hơn không ít, tuyệt đối là bảo vật!

- Nhưng hai loại thực vật này chỉ mới trưởng thành có hai quả, hiện tại bọn nó đã nuốt chửng nhiều Zombie như vậy, hẳn là phải trưởng thành thêm vài quả nữa!

Nói xong, trong mắt Lý Tân hiện lên một chút nóng rực, hiện tại bọn họ đều biết Vương Song có hai loại thực vật biến dị, là Sinh Mệnh Quả và Lục Ma Đằng, bọn họ đều không rõ Lục Ma Đằng có tác dụng gì, nhưng Sinh Mệnh Quả kia thì bọn họ lại có chút hiểu biết, nghe nói, sở dĩ Chu Vân Nguyệt có thể khôi phục, hơn nữa còn có thể nhảy vọt trở thành Tiến Hóa Giả chính là nhờ vào công lao của Sinh Mệnh Quả, cho nên, hiện tại tất cả mọi người đều vô cùng khát vọng có thể có được nó.

Nhưng bọn họ đều biết, Sinh Mệnh Quả vô cùng hiếm, trưởng thành chỉ có hai quả, hai quả này nhất định là cho người nhà của Vương Song, cho nên bọn họ không dám hy vọng xa vời, nhưng những quả chưa trưởng thành, cũng có thể suy nghĩ một chút.

Cho nên, mọi người vì để quả sớm trưởng thành, mà điên cuồng săn giết Zombie, vận chuyển thi thể trở về làm chất dinh dưỡng cho chúng.

Vương Cầm cười nói:

- Vừa rồi ta có đi xem một chút, có hai quả đã trưởng thành rồi! Yên tâm đi, thiếu ai cũng khẳng định không thiếu tiểu gia hỏa ngươi!

Nghe Vương Cầm nói xong, trên mặt Lý Tân lộ ra ý cười:

- Ha ha, ta biết Cầm tỷ sẽ không quên ta! Thôi nào, ăn táo đi!

Nói xong, cầm lấy một quả táo lớn đưa cho Vương Cầm, giống như một chân chó.

Vương Cầm nói chuyện với Lý Tân một lúc rồi rời đi, bây giờ có rất nhiều việc phải làm, nàng cũng rất bận rộn.

Ở phía tây nam, một nam nhân to lớn chỉ còn lại một cánh tay đang từng bước đến gần Thiên Chi Thành, trên lưng đeo một thanh trường đao, trên mặt tràn đầy tang thương, dường như đã lâu không tắm rửa. Trong tay cầm một cái Radio, không ngừng truyền đế tin tức về Thiên Chi Thành.

- Thiên Chi Thành, hi vọng có thể giống như người ta nói, là một thiên đường!

Đại hán tự lẩm bẩm vài câu, sau đó tăng tốc chạy về hướng Thiên Chi Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận