Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1439: Hàn Linh tiên tử

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là kẻ ngốc cũng có một loại quan hệ nào đó, đặc biệt là Yêu Nguyệt, vô cùng giật mình, nàng chưa từng nhìn thấy sư phụ của mình lộ ra nụ cười như vậy với những người khác, cho dù là tông chủ cũng không có khả năng.

- Chẳng lẽ sư phụ và tiền bối Lâm có quan hệ gì đó?

Trong lòng Yêu Nguyệt dâng lên sự khó hiểu, mắt trừng to, đảo một vòng.

Vương Song cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới Lâm Kinh Thiên cùng vị tiên tử này còn có quan hệ như thế này.

“Có điều, tiền bối Lâm tuyệt thế vô song, vị tiên tử này cũng phong thái hơn người, hai người rất xứng đôi."

Trong lòng Vương Song cũng muốn đến bước này.

- Lúc trước, muội, ta và lão già Chu Càn kia, ba người cùng tiến cùng lùi, xông vào bí cảnh, đoạt bảo vật, chỉ chớp mắt, đã nhiều năm như vậy, muội từ một tiểu nha đầu năm đó trở thành Hàn Linh tiên tử uy danh hiển hách như bây giờ... Thật đúng là thời gian không buông tha cho con người…

Lâm Kinh Thiên cảm thán.

Nghe vậy, trong lòng mọi người xung quanh chấn động, nhất thời hiểu rõ mối quan hệ của hai người, hóa ra đã từng là chiến hữu, bọn họ cũng biết mười nghìn năm trước cuộc chiến Chí Tôn, biểu hiện của Lâm Kinh Thiên cực kỳ tuyệt vời, chỉ là không có nghĩ đến Hàn Linh tiên tử lại từng chiến đấu cùng nhau.

- Tiểu muội chẳng qua chỉ đi theo đằng sau hai vị sư huynh mà thôi, nhờ có hai vị sư huynh che chở, nếu không thì, tiểu muội có thể sống sót hay không là chuyện rất khó nói.

Hàn Linh tiên tử cười nhẹ, lời nói nhẹ nhàng, khiến cho người ta nghe thấy vô cùng thư thái.

Nói xong, ánh mắt của Hàn Linh tiên tử nhìn Vương Song:

- Sư huynh, vị tiểu huynh đệ này có quan hệ như thế nào với huynh, mà lại khiến cho huynh ra mặt bảo đảm?

Nghe vậy, những người khác lóng tai nghe, muốn biết lai lịch của Vương Song.

Đặc biệt là Cổ Hà, trong mắt càng hiện lên một tia âm trầm, chỉ cần biết lai lịch của Vương Song, hắn có thể âm thầm ra tay, giải quyết Vương Song, có điều, hắn cũng hơi nghi hoặc một chút, đệ tử của Thanh Nguyên Tông, từ lúc nào lại có một tên có thiên phú còn mạnh hơn cả mình? Đoạn Thiên Nhai, Sở Vân phàm, ai hắn cũng là vô cùng hiểu rõ, thậm chí còn từng giao thủ, không ai là đối thủ của hắn.

- Ha ha, tên tiểu tử này là đệ tử của lão già Chu Càn.

Lâm Kinh Thiên cười, liếc nhìn bọn người Cổ Hà phía đối diện, trong mắt lóe lên thần sắc cười như không cười.

- Chu sư huynh, lại là đệ tử của huynh ấy!

Thân người Hàn Linh tiên tử chấn động, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức quan sát Vương Song tỉ mỉ, lập tức lộ ra một nụ cười:

- Không hổ là đệ tử của Chu sư huynh, khó trách có thể khiến cho đồ đệ của ta khốn đốn.

Vương Song được một vị nữ tử tiên tư tuyệt thế khen như thế, đối phương còn là Tinh Chủ cấp bậc đại năng, hắn cũng có chút đỏ mặt.

Hàn Linh tiên tử khen xong, cúi đầu nhìn Yêu Nguyệt:

- Nguyệt nhi, qua đây bái kiến sư huynh của ngươi.

- Cái gì!

Yêu Nguyệt nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia giật mình, ý này của sư phụ, là muốn bỏ qua chuyện Vương Song đánh mình dễ dàng như vậy, chính mình uổng công bị người đánh.

- Sư phụ, tên này...

Yêu Nguyệt không cam tâm, muốn cáo trạng với Hàn Linh tiên tử, nói hết hành vi đáng giận của Vương Song cho sư phụ nghe, dưới cái nhìn của nàng, sư phụ mình chắc chắn sẽ đứng về phía mình.

Mặc dù đối phương là đệ tử của Chu Càn, nhưng mà nàng không cho rằng sư phụ sẽ để ý.

- Nguyệt nhi, ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe!

Đột nhiên, giọng nói của Hàn Linh tiên tử cắt ngang nàng, giọng điệu có chút khiêm khắc, Yêu Nguyệt hoảng sợ nhảy một cái, nàng hơi kinh ngạc nhìn sư phụ của mình, cho dù lúc trước mình làm cho tông môn làm gà bay chó chạy sư phụ cũng không dùng giọng nói thế này nói chuyện với mình.

- Đây là đệ tử của Chu sư bá ngươi, mặc dù trước mắt tu vi thấp hơn ngươi, nhưng cũng là sư huynh của ngươi.

Hàn Linh tiên tử nhàn nhạt nói.

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của sư phụ mình, Yêu Nguyệt chỉ có thể âm thầm cắn răng, lập tức trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, hành lễ với Vương Song:

- Yêu Nguyệt bái kiến sư huynh.

Nhìn thấy Yêu Nguyệt giống như một trái ớt nhỏ hành lễ chào mình, trong mắt Vương Song trong mắt lóe lên một tia cười, lập tức khoát tay:

- Sư muội không cần phải khách sáo, đều là người một nhà, cần gì phải khách sáo như vậy!

Người một nhà! Ai là người một nhà với ngươi! Trong lòng Yêu Nguyệt tức giận mắng chửi, nàng hận không thể một bàn tay bóp chết Vương Song, đặc biệt là nhìn thấy ý cười trong hai mắt Vương Song, càng giận không có chỗ phát tiết.

“Ngươi chờ đó cho ta, Yêu Nguyệt ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!”

Yêu Nguyệt hầm hừ ở trong lòng.

- Sư huynh, chúng ta đã lâu không gặp mặt như vậy, chi bằng đến Thần Linh Tông của ta ngồi, để sư muội làm hết bổn phận của chủ khu vực.

Hàn Linh tiên tử nhìn Lâm Kinh Thiên, mỉm cười mời, về phần Cổ Hà, nàng nhìn cũng không nhìn liếc một cái, mặc dù đối phương chính là thiên tài, nhưng Hàn Linh tiên tử nàng là ai chứ, một trong những người cấp cao nhất Thần Linh Tông, ngoại trừ lão tổ, thật sự không có người nào có thể đứng trên nàng, Cổ Hà ở trong mắt nàng cũng chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận