Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1917: Trở về Thanh Nguyên Tinh (2)

........

Trong tiểu thiên địa, có vô số bóng người khoanh chân ung dung hưởng thụ Nguyên khí thiên địa, xung quanh tiểu thiên địa này có vô số cấm chế, trận pháp, ngăn cách nơi đây với thế giới ngoài kia, đồng thời cũng lngăn cách năng lượng vô cùng cuồng bạo trong hư không.

Một khu nhà chằng chịt tinh tế, Tinh La trải rộng, trước đó ẩn hiện một trận pháp kinh người.

Ở vị trí trung tâm của tòa cung điện, Chu Càn lẳng lặng khoanh chân, khí tức trên người đã trở nên rất yếu đuối, nhưng loại kiêu ngạo không lời lại xuất hiện trên người đối phương.

- Khụ khụ... ....

Bỗng nhiên, Chu Càn mở mắt, nhìn vào hư không trước mắt, ho liên tục, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.

- Xem ra ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì thêm 50 năm nữa, cũng không biết Dương Mạt và Vương Song hiện giờ sao rồi.

Chu Càn đưa tay, lau vết máu trên khóe miệng, trong mắt tựa như hiện lên một vòng hoài niệm.

-Thạch Diễn lão quỷ kia có lẽ vẫn luôn đợi ta tọa hóa, xem ra ta phải chuẩn bị trước, ngộ nhỡ ta tọa hóa, nơi này có thể sẽ bị đối phương tìm tới.

Chu Càn lẩm bẩm, trận chiến trước kia đã qua chục năm, mấy chục năm khôi phục nguyên khí, không những khiến cho năng lực của bọn họ không hồi phục, mà còn phải trốn ở nơi như thế này, ngay cả hấp thụ Nguyên khí thiên địa cũng phải dựa vào Nguyên Thạch.

Đối với đệ tử bình thường mà nói, duy tri tu vi không giảm đã là may mắt rồi.

Đối với những người thuộc tầng cao của cảnh giới Tinh Chủ mà nói, càng không dám phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa, nếu không thì Nguyên thạnh bọn họ tồn trữ căn bản không chống đỡ được bao lâu.

Mà trên người hắn, cũng đã già cỗi rất nhiều, giống như một lão tôn dần dần già đi, khí tức tử vong ngập tràn.

Trước đây, hắn cưỡng ép thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên, cộng thêm tu vi của chính mình đến cảnh giới Tôn giả, lúc này mới có thể kháng cự Thạch Diễn Tôn Giả, chẳng qua chi tương ứng với ngọn hỏa diễm đã nhóm, một khi bắt đầu, sẽ không cách nào nghịch chuyển, nó sẽ luôn luôn thiêu đốt cho đến khi sinh mệnh bản nguyên của bản thân bị thiêu đốt thành tro!

Trước kia, bản thân sẽ duy trì chiến lực của cảnh giới Tôn Giả!

Đây cũng chính là nguyên nhân Thạch Diễn không ra tay, chỉ cần đợi đến khi hắn chết, những người còn lại của Thanh Nguyên Tông bất cứ lúc nào cũng xử lý được.

Chu Càn thở dài một tiếng, hắn không hối hận, chỉ là nghĩ đến bản thân có lẽ sẽ không có cơ hội gặp lại Vương Song và Dương Mạt, sợ rằng đây sẽ trở thành điều tiếc nuối của đời mình.

- Ừm? Không hay rồi!

Bỗng nhiên, sắc mặt của Chu Càn biến sắc, đột nhiên nhận ra cấm chế của bản thân bố trí có chút thay đổi, hắn bỗng nhiên đứng dậy, muốn lớn tiếng cảnh báo, đồng thời sức mạnh trong cơ thể tăng lên, hắn biết, dường như có người đang ẩn thân đi vào cấm chế của mình, tuyệt đối là cao thủ cấp bậc Tôn Giả, còn là người cực kỳ cường hãn nữa.

Nếu không, bản thân hắn cũng sẽ không nhận ra.

Trong lòng hắn ngưng trọng, vì đã vạch ra kế hoạch xấu nhất, thật sự đến bước đó, không chỉ bản thân sẽ lập tức vẫn lạc, cũng phải dâng tặng tương lai của tông môn.

- Vù!

Thân ảnh của hắn vừa cử động, một loại áp lực vô cùng khủng lồ giống như một viên tinh thần rơi xuống, bản thân trực tiếp trấn áp, đồng thời, không gian xung quanh ngay lập tức trở nên kiên cố hơn thần sắt.

Chu Càn cảm thấy bản thân muốn cử động ngón tay cũng vô cùng khó khăn.

Trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, tình cảnh vô cùng nguy nan, phải biết rằng, hiện tại chiến lực của bản thân hắn là cấp bậc Tôn Giả, cho dù là lão bất tử Thạch Diễn muốn dễ dàng như vậy nhốt bản thân hắn lại, cũng chỉ là chuyện mơ mộng, cho dù năng lực của hắn tăng thêm gấp mười lần cũng không thể làm được!

Cho nên, điều đầu tiên Chu Càn làm là bài trừ Thạch Diễn, nhưng bài trừ Thạch Diễm, Chu Càn càng không thể nghĩ đến Tây Tinh Vực còn có ai có năng lực này, đương nhiên, nếu như vị Thánh Giả Huyền Thiền Thánh Tông đó ra tay, làm được điều này cũng không khó.

- Lẽ nào là?

Nghĩ đến Thánh Giả, trong mắt Chu Càn bỗng nhiên giống như phát hiện ra chuyện gì đó không thể tin được. Mấy bóng người chầm chậm xuất hiện trước mặt hắn, Chu Càn trừng mắt nhìn, đầu tiên đập vào mắt chính là một bóng dáng thon thả, toàn thân màu bạc, nhưng khi nhìn đối phương, Chu Càn cảm thấy bản thân mình dường như nhìn thấy một Tôn Thần Minh, sừng sững đứng ở trên trường hà, nhìn xuống vạn cổ.

- Thánh Giả!

Chu Càn khó khăn thốt ra hai từ, hắn không nghĩ quả thực là Thánh Giả giá lâm, Nhất Tôn Thánh Giả, cho dù vũ trụ, cũng là sự tồn tại cao quý nhất, một ý niệm, là có thể xóa bỏ tồn tại vô thượng của một bộ tộc, vậy mà lại đi vào Thanh Nguyên Tinh, còn bản thân mở ra tiểu không gian mà hắn tạo ra!

Nhưng người trước mắt có phải là do Thạch Diễn tìm đến không, Chu Càn căn bản không lo lắng, nếu Thạch Diễn có thể diễn lớn như vậy, e rằng Thạch Diễn Tông đã sớm là bá vương của Tây Tinh Vực rồi.

Ánh mắt Chu Càn nhìn về những bóng người còn lại, sắc mặt vô cùng cung kính đang muốn hỏi đến chỗ mình có chuyện gì, đột nhiên đôi mắt trừng to, biểu cảm như nhìn thấy quỷ, bây giờ dường như trở thành quỷ, đứng ngây người ở đó, giống như cương thi vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận