Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 177: Giết chết Trầm Hải

Nhưng không đợi hắn bắt đầu ra tay, mấy người to lớn ở phía sau đã không nhịn được mà trực tiếp đứng ra.

- Hoàng ca, ta đi theo ngươi!

- Hoàng ca, trước kia ta có lỗi với ngươi! Bây giờ dù có thế nào ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi!

- Hoàng ca, xin hãy tha thứ cho hành vi lúc trước của ta, sau này ta sẽ luôn đi theo ngươi!

... ...

Liên tiếp vài người lao ra, đi đến trước mắt Hoàng Thiên Hằng, vẻ mặt áy náy nói.

- Chỉ cần lòng này của các ngươi, thì vẫn sẽ là huynh đệ tốt cả Hoàng Thiên Hằng ta như lúc trước!

Hoàng Thiên Hằng mỉm cười, trấn an nói. Thật ra hắn cũng không có bất mãn gì, hắn có thể hiểu được những hành vi trước kia của bọn họ, bản thân thực lực của những người này không cao, nên mới bị Trầm Hải trực tiếp thu phục như vậy.

Nhưng bọn họ liều chết bảo vệ hắn, khiến Trầm Hải không dám động đến hắn, cho nên, Hoàng Thiên Hằng mới không có gì bất mãn.

Nhìn những người kia trực tiếp đứng đằng sau Hoàng Thiên Hằng, người ở phía sau lưng Trầm Hải cũng bắt đầu dao động, lại có mấy người bước ra đứng ở phía sau Hoàng Thiên Hằng.

Trầm Hải thấy càng lúc càng có nhiều người đi đến phía sau Hoàng Thiên Hằng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhìn Hoàng Thiên Hằng, sắc mặt cũng không thèm cố kỵ nữa.

- Được lắm lão già nhà ngươi,xem ra hôm nay ngươi muốn ngả bài với ta.

Sắc mặt Trầm Hải vô cùng u ám, chẳng khác gì một con rắn độc,

- Nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể đoạt quyền ở đây, một lần nữa trở thành Hoàng Thiên Hằng tung hoành như lúc còn trong thương giới, nắm quyền hành trong tay như trước kia sao, bây giờ ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi!

- Muốn áp chế Trầm Hải ta, dựa vào những người các ngươi á, chưa đủ đâu!

Trầm Hải không còn cố kỵ gì nữa, nhìn Hoàng Thiên Hằng mà càn rỡ cười ha hả.

Sau đó hắn quay đầu nhìn các lão bộ hạ của Hoàng Thiên Hằng, khinh thường nói:

- Không phải các ngươi muốn trở về bên cạnh Hoàng Thiên Hằng sao, ha ha, đều qua đó đi! Không có các ngươi, ta vẫn sẽ giải quyết Hoàng Thiên Hằng như trước thôi!

Nghe Trầm Hải nói như vậy, một số người lập tức bước ra,còn một số người khác vẫn tiếp tục đứng phía sau Trầm Hải, dường như vô cùng tin tưởng vào năng lực của Trầm Hải.

Hoàng Thiên Hằng đạm mạc nhìn Trầm Hải, ánh mắt hiện lên một chút châm chọc.

- Ha ha, Hoàng Thiên Hằng, ta thật sự bội phục ngươi, dù sao cũng từ hai bàn tay trắng trở thành thủ lĩnh nắm trong tay hàng trăm người, ngươi thật sự khiến người ta kính nể, nhưng ngươi không nghĩ đến thế giới này có sự tồn tại của Tiến Hóa Giả sao.

- Chỉ cần Tiến Hóa Giả ở phe ta, ngươi sẽ mãi mãi không có cơ hội đạp lên đầu của ta đâu!

Trầm Hải vô cùng càn rỡ, hắn vô cùng tự tin nhìn đám người Hoàng Thiên Hằng.

Hoàng Thiên Hằng nghe vậy chỉ cười:

- Vậy à?

Trầm Hải nghe vậy, sửng sốt, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn ba Tiến Hóa Giả ở bên cạnh mình, lập tức phát hiện một cây súng lục đang chĩa lên đầu của hắn. Chủ nhân của súng lục lại là một trong ba Tiến Hóa Giả mà hắn tin tưởng nhất, Đặng Mai.

- Đặng Mai, ngươi, lại phản bội ta!

Vẻ mặt Trầm Hải lộ vẻ không dám tin, hắn đối đãi với những Tiến Hóa Giả này luôn rất tốt, từ lúc bọn họ nghèo túng hắn đã giúp đỡ bọn họ, những người này cũng có suy nghĩ giống như hắn, sau khi trưởng thành lại vô cùng tin tưởng hắn, cho dù phản bội lại Hoàng Thiên Hằng cũng không hề do dự, thế mà lại không ngờ người mà mình tin tưởng nhất lại phản bội mình.

- Đặng Mai, ngươi làm gì vậy! Mau bỏ súng trong tay ra! Có lẽ Trầm ca còn để cho ngươi một con đường sống.

Hác Đại Hải và Lữ Triết đều biến sắc, vô cùng kinh hãi nhìn Đặng Mai.

Đặng Mai dường như chìm đắm trong màn sương băng lạnh giá, hắn cười nhẹ, giống như đóa hoa hồng băng nở rộ.

- Đến bây giờ ta vẫn không phải là người của ngươi, sao có thể nói là phản bội?

- Ta vẫn luôn là người của Hoàng thúc! Nhưng tạm thời phải ở bên cạnh ngươi, giúp hắn canh chừng ngươi mà thôi!

- Cái gì, ngươi là người của Hoàng Thiên Hằng! Sao có thể!

Trầm Hải nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, những người còn lại cũng thế, bọn họ đều không ngờ Đặng Mai từ trước đến giờ đều không phải là người của Trầm Hải.

- Đúng vậy, lúc ta còn nhỏ được Hoàng thúc thúc cứu, nếu không phải hắn, có thể ta đã chết từ lâu rồi, cho nên, sao có thể giúp ngươi đối phó hắn được!

Đặng Mai thản nhiên cười, súng trong tay vẫn gắt gao chĩa lên đầu của Trầm Hải,

- Hôm nay nếu mọi người đã lật đẩy nhau hết, vậy ta cũng không giấu nữa.

Trầm Hải gắt gao nhìn Đặng Mai, tiện tay chỉ về phía Hoàng Thiên Hằng nói:

- Lợi hại, không hổ là vương giả một thời, vậy mà lại có thể cài người vào bên cạnh ta được.

- Quá khen, đây chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi.

Hoàng Thiên Hằng cười nhạt nói.

- Ha ha, ngươi thật sự nghĩ rằng mình nắm chắc phần thắng à, có phải ngươi xem thường Trầm Hải ta quá rồi không? Ngươi nghĩ ta đơn giản quá rồi đấy.

Đột nhiên, Trầm Hải bất chấp khẩu súng trong tay Đặng Mai, gương mặt lộ ra ý cười châm chọc.

Đặng Mai biến sắc, muốn nổ súng, đột nhiên, một lưỡi đao lạnh như băng kề sát trên cổ nàng, nhất thời khiến nàng không thể nhúc nhích được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận