Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1181: Xung đột (2)

- Ta có thể cho rằng đây là đang uy hiếp chúng ta không?

Đột nhiên, một thanh âm có vẻ âm nhu vang lên, một nam tử tầm hai lăm hai sáu xuất hiện ở cửa ra vào, tóc dài, con mắt như rắn độc, ánh mắt rảo qua, khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy phát lạnh.

- Tào lão bản!

Nhìn thấy người nọ, tất cả mọi người đều biến sắc, nhận ra người trước mắt, đây là lão bản của khách sạn này, cho dù là cha của Nhậm Hành Viễn cũng liên tục khuyên bảo hắn không nên trêu chọc đối phương!

Thấy người nọ xuất hiện, Nhậm Hành Viễn càng cảm thấy bản thân dường như làm gì sai!

Bên cạnh, Tần Mẫn lạnh nhạt nhìn tất cả, trong mắt thậm chí xuất hiện một vẻ khoái ý! Trong lòng nàng lúc này hận không thể đột nhiên xuất hiện một người trực tiếp xử đẹp Nhậm Hành Viễn!

- Nhậm Hành Viễn đúng không, là ai cho ngươi lá gan cùng dũng khí ở chỗ này của ta giễu võ giương oai!

Nam tử nhìn Nhậm Hành Viễn, hiện lên khí tức nguy hiểm.

Một bên, Ngạn Tiểu Ngư cùng Trương Hà đều hung hăng nhìn Trần quản lý, không cần phải nói, chắc chắc là gia hỏa này nói cho Tào Vũ, nếu không làm sao hắn lại bỗng nhiên xuất hiện!

Đối mặt với ánh mắt của hai người, Trần quản lý cười khổ lắc đầu, Tào Vũ là cấp trên của mình, người của căn cứ địa tới, nào dám không báo lên trên!

Đối mặt với khí thế đáng sợ của Tào Vũ, đám người Nhậm Hành Viễn cảm thấy như cổ họng mình bị người ta bóp chặt, căn bản không thể thở nổi.

- Chỉ là tiểu gia hỏa không hiểu chuyện, Tào lão bản, không cần phải làm thế đâu!

Một thanh âm truyền đến, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy buông lỏng.

Nhậm Thanh đứng trước mặt Nhậm Hành Viễn, trên mặt nở nụ cười, nhưng mà một thân khí thế cuồn cuộn đối chọi gay gắt với Tào Vũ!

- Cha, rõ ràng là bọn họ ức hiếp...

Nhìn thấy cha mình xuất hiện, trong mắt Nhậm Hành Viễn lóe lên vẻ mừng rỡ, sau đó chỉ đám người Ngạn Tiểu Ngư, lập tức cáo trạng với Nhậm Thanh!

- Im miệng!

Nhậm Thanh khẽ quát một tiếng, cắt ngang lời hắn nói, khiến cho Nhậm Hành Viễn có chút chấn kinh nhìn lão cha, đây lần đầu tiên Nhậm Thanh nói chuyện nghiêm khắc với mình như vậy!

Trong lòng Nhậm Thanh cũng bất đắc dĩ, những người khác không biết Tào Vũ trước mặt là ai, hắn mờ hồ biết được, vị này chắc chắn liên quan đến căn cứ địa Thành phố Giang Nam, quan hệ không phải bình thường, nếu không bản thân cũng sẽ không kiêng kỵ đối phương như vậy!

Hôm nay lại đối đầu với nhi tử mình, ép mình không ra mặt không được!

- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, Tào lão bản đừng chấp nhặt! Hôm nay Hành Viễn có gì mạo phàm ngài, ta thay hắn xin lỗi.

Thái độ của Nhậm Thanh rất khiêm tốn, không hề tỏ ra cao cao tại thượng như trước mặt người khác. Hắn cũng một nhân vật kiêu hùng, co được dãn được, biết người nào nên dùng thái độ gì!

Nhưng mà Nhậm Thanh cũng hơi nghi hoặc nhìn Ngạn Tiểu Ngư cùng Trương Hà, hắn từ xưa đến nay không biết trong căn cứ vậy mà xuất hiện hai Tiến Hóa Giả nhị giai mới! Đồng thời hai tên cường giả này dường như có quan hệ không tồi với Tào Vũ!

- Chẳng lẽ là người của căn cứ địa Thành phố Giang Nam...

Đầu Nhậm Thanh nhanh chóng chuyển động, con mắt híp lại.

- Hừ, đúng là mất hứng, quấy rầy hào hứng chúng ta uống rượu! Đúng là xem nơi này như nhà mình ấy nhỉ!

Ngạn Tiểu Ngư thấp giọng cười lạnh, lại cố ý làm cho tất cả mọi người nghe thấy.

Nghe vậy, trong mắt Nhậm Hành Viễn lóe lên vẻ giận dữ, hắn thề từ trước tới nay chưa từng gặp đối phương, có thể là đối phương cũng đặc biệt nhằm vào hắn!

Thân là đại thiếu của Nhậm gia, hắn đâu chịu nổi loại ủy khuất này!

Nhưng mà Nhậm Thanh lòng dạ thâm hậu hơn hắn nhiều, sắc mặt không thay đổi chút nào, mà cười cười nhìn về phía Ngạn Tiểu Ngư:

- Hai vị trông lạ mặt quá, hẳn là không phải người của căn cứ địa thành phố Thịnh Hải nhỉ?

- Thế nào, không phải thì thế nào? Muốn động thủ sao?

Trương Hà lạnh lùng mở miệng cười, vừa rồi không động thủ, hắn cảm thấy ngứa tay, bởi vậy, lời nói không chút khách khí.

Nhậm Thanh nhịn không được cười lên, lắc đầu:

- Hai vị đừng hiểu lầm, Hành Viễn cũng chỉ vô ý mạo phạm hai vị, như vậy đi, hôm nay hai vị tùy ý tiêu phí, toàn bộ phí đều ghi trên đầu ta, xem như Nhậm Thanh ta bồi tội với hai vị bằng hữu! Không biết như vậy có khiến hai vị hài lòng?

Nhìn thấy cha mình tư thái thấp như vậy, tất cả mọi người bao gồm cả Nhậm Hành Viễn cũng sửng sốt, bọn họ đều biết trưởng bối đánh giá Nhậm Thanh, có thể nói là một mãnh thú ăn tươi nuốt sống sao hôm nay lại dễ nói chuyện như thế!

Tần Mẫn sửng sốt, đây là Nhậm Thanh kiêu ngạo mà vô cùng âm lãnh đây sao! Nàng không thể tin được!

- Ha ha, mặc dù nhi tử không được tốt lắm, nhưng lão cha lại rất lợi hại!

Trong mắt Ngạn Tiểu Ngư cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Uy, Tiểu Ngư, ngươi sẽ không cứ như vậy mà dừng tay chứ, nếu như y thu tay lại, không phải chúng ta quá mất mặt rồi sao, lại nói, chúng ta là ba người, đánh nhau mấy chiêu cũng có thể đánh chết!

Thanh âm của Trương Hà lại vang lên bên tai Ngạn Tiểu Ngư.

Ngạn Tiểu Ngư khẽ lắc đầu, hắn nhận mệnh lệnh bảo vệ tốt cho Tần Mẫn, về chuyện khác, hắn cũng không dám tùy tiện làm chủ, nếu không, một khi làm sai, hắn không thể nào bàn giao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận