Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2016: Chiến tộc! (2)

Theo sự xuất hiện của khuôn mặt này, một cỗ Thánh Uy ngập trời thoáng như cửu thiên ngân hà rơi xuống, tất cả mọi người đều cảm giác được phần lưng tựa hồ có mười vạn ngọn núi lớn áp xuống.

“Phịch” “phịch”...

Hết thân ảnh này đến thân ảnh ảnh khác ào ào quỳ xuống, không thể thừa nhận cỗ lực lượng này!

– Thánh, Thánh Giả!

Trong lòng tất cả mọi người đều khủng hoảng, run run rẩy rẩy ngẩng đầu lên, vẻ mặt kính sợ nhìn khuôn mặt phía trên này!

Dù cho là ba đạo thân ảnh Tôn giả của Thời Quang Thần Tông cũng lập tức rơi xuống, quỳ một chân trên đất, cung kính nhìn lão tổ nhà mình.

Trong đám người ở đây, chỉ có mấy người có thể đứng nguyên tại chỗ, giống như là 1 gốc Thanh Tùng, sừng sững không ngã.

Mấy người kia chính là Vương Song, Tôn Ngôn, Lâm Băng Lam, Hứa Thiên, Bạch Vũ, Ma Phong, Tuyệt Ảnh, cùng vị kia Chiến tộc thần bí đến từ Tinh Vực Trung Ương kia! Mặc dù không có quỳ xuống, nhưng là đám người đều là thần sắc cung kính, không dám có động tác gì, đối mặt với tồn tại đứng đầu vũ trụ như Thánh Giả, bất luận kẻ nào cũng đều muốn duy trì sự cung kính lớn nhất!

– Thời Quang Thần Sơn chưa mở, cấm chỉ chiến đầu từ cấp bậc Tôn Giả trở lên!

Giọng nói lạnh như băng của Thánh giả vang lên, công kích của Tôn Ngôn và Ma Phong giống như bị thời gian đình chỉ, yên tĩnh đứng ở giữa không trung, thoáng qua nhìn tựa như một bộ tranh sơn thủy.

“Ầm”

Một khắc sau, công kích của bọn họ trực tiếp bị một cỗ lực lượng trong nháy mắt bóp nát, không mảy may lưu lại chút dấu vết!

– Cẩn tuân pháp chỉ của Thánh Giả!

Ba vị Tôn Giả của Thời Quang Thần tông cung kính nói.

– Cẩn tuân pháp chỉ của Thánh giả!

Đông đảo thân ảnh nửa quỳ cũng đều tràn đầy cung kính mở miệng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng!

Mấy người Vương Song, Lâm Băng Lam, Tôn Ngôn, Hứa Thiên cũng đều cung kính nhìn khuôn mặt trên bầu trời, cúi đầu xuống, từ tận đáy lòng bày tỏ sự cung kính.

Thấy một màn như vậy, gương mặt trên không trung quét mắt xuống phía dưới một cái, trong nháy mắt chợt dừng lại trên người Vương Song, Tôn Ngôn, ngay sau đó hóa thành nguyên khí tiêu tán đầy trời.

Loại Thánh Uy kinh khủng kia đã tiêu tán, đám người nhao nhao đứng dậy, cũng an tĩnh hơn rất nhiều, không còn dám tiếp tục rêu rao.

Tôn Ngôn cùng Ma Phong bị Thánh Giả cảnh cáo, đều liếc nhau một cái, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục xuất thủ.

– Đi thôi, đợi đến mấy ngày sau Thời Quang Thần Sơn mở ra!

Giọng nói của Vương Song vang lên trong đầu Tôn Ngôn.

Tôn Ngôn khẽ gật đầu, cùng đám người Vương Song, Lâm Băng Lam tìm một chỗ đất trống yên tĩnh chờ đợi.

Đám người Hứa Thiên, cũng liếc nhau, ai về chỗ của người nấy.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người là thở phào, cảm giác được phía sau lưng phát lạnh, vừa rồi nếu thật đánh nhau, đoán chừng bọn họ đều sẽ bị tai bay vạ gió!

Lúc này, đám người Vương Song, Tôn Ngôn đều tụ tập cùng một chỗ.

– Thật không có ý tứ, đang định cẩn thận dạy dỗ hắn một chút, không nghĩ tới Thánh Giả lại xuất thủ!

Tôn Ngôn bĩu môi, có chút bất mãn nói.

– Không nên xem thường bọn họ, thực lực của bọn hắn rất mạnh, dù sao so với ngươi ta cũng không kém bao nhiêu!

Sắc mặt Vương Song ngưng tụ, từ tốn nói.

– Đợi đến khi Thời Quang Thần Sơn mở ra lại tiếp tục hung hăng tính sổ với bọn chúng, hôm nay cũng không cần vội vã!

– Xem ra cũng chỉ có thể như thế, chẳng qua, ta có một cái nghi hoặc, cái tên giống như là một pho tượng kia rốt cuộc là ai, thoạt nhìn có vẻ rất khó dây vào!

Tôn Ngôn khẽ gật đầu, ngay sau đó không còn quan tâm, ngược lại hỏi một chuyện khác.

– Băng Lam tỷ tỷ, ngươi nói tựa như là cái gì Chiến, Chiến tộc, đó là cái gì?

Tôn Ngôn nhìn về phía Lâm Băng Lam, dò hỏi.

Vương Song, Phong Tình Tuyết, Thủy Mạc Hân cũng nhìn thấy một màn này, con mắt nháy một cái, giống như trẻ con tò mò.

Lâm Băng Lam trầm mặc một hồi, trong mắt lóe lên một vòng thâm thúy, cuối cùng, vẫn chậm rãi đáp:

– Chiến tộc, đó là gia tộc cổ xưa có truyền thừa từ thời đại viễn cổ, trải qua vô số kỷ nguyên, thực lực bọn họ cường đại như thế nào, không có người nào biết, nhưng cường giả đi ra từ bộ tộc này, đều là những nhân vật đỉnh cấp trong thiên địa!

– Ba kỷ nguyên trước đó, trong Chiến tộc có một vị cường giả bị vô số cường giả phục kích, thân hãm tuyệt cảnh, kết quả một đường huyết chiến, phá nát thương khung, một trận chiến thành thánh!

– Trăm vạn năm trước, đồng dạng một vị cao thủ Chiến tộc trẻ tuổi, chiến ý xông thiên cổ, khiêu chiến tất cả thiên kiêu trong Tinh Vực Trung ương, một đường đánh xuống, càng đánh càng mạnh, đến cuối cùng, vậy mà lấy chiến ý trấn áp tinh hà, lấy cảnh giới Tinh Chủ, nghịch sát vô số Tôn Giả! Có thể xưng kỳ tích chi chiến!

– ...

Sắc mặt Lâm Băng Lam bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên một vòng kính nể.

Nghe được miêu tả của Lâm Băng Lam về cái được gọi là “Chiến tộc”, đám người Vương Song, Tôn Ngôn đều vô cùng chấn động.

Gia tộc này, nhân vật nào xuất hiện cũng kinh khủng như vậy, bọn họ không hẹn mà đồng thời nhìn về phía thân ảnh cách đó không xa, cái tên này chẳng lẽ cũng là người của gia tộc khủng bố kia!

– Hắn không nghi ngờ là người của Chiến tộc, loại chiến ý ở trên người kia, Vô Tận tinh hà, ngoài Chiến tộc, không có một gia tộc nào có thể có được!

Lâm Băng Lam nhẹ giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận