Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 937: Thế Giới Phong Vân (2)

Hai đứa nhóc nghe vậy ánh mắt sáng lên, không thể không nói, Niếp Phong và Đoạn Lãng không hổ là từ võ đạo thế gia đi ra, nếu nhìn thấy một tên kỳ quái như Vương Song như thế, chỉ sợ sớm đã hoảng sợ bỏ chạy, bọn chúng thì ngược lại, không chỉ to gan ở lại tại chỗ, thậm chí Vương Song nói muốn dẫn bọn chúng đi lên Đại Phật cao trăm trượng bọn nó đều gật đầu đồng ý.

"Vù" "Vù"

Hai đứa nhóc chỉ cảm giác thân thể mình nhẹ hẫng, lập tức thân người đột nhiên bay lên, cúi đầu nhìn lại, mặt đất cách mình càng ngày càng xa, nhìn Vương Song, phát hiện sau lưng Vương Song xuất hiện một cái cánh màu đen, chính nhờ cái cánh màu đen này, hai người mình mới có thể bay lên.

- Quái vật!

Đây là suy nghĩ hiện lên đầu tiên trong đầu hai đứa nhóc, có điều còn không chờ đến khi bọn chúng mở miệng, thân thể ngay lập tức đã đến Đại Phật trăm trượng phía trên.

Từng luồng đao khí sắc bén khủng bố và kiếm khí tung hoành ngang dọc, ở phía trên Đại Phật từng đợt sóng cuồn cuộn, nếu như không phải trước người Vương Song ngăn cách ra một khu vực an toàn, chỉ sợ bọn chúng trong nháy mắt sẽ bị dư âm ảnh hưởng của chiến đấu giết chết!

Bọn chúng đều nhìn thấy cha mình, một đạo bạch sắc đao quang, một đạo hồng sắc kiếm quan, điên cuồng chém giết nhau, hai người đều là cao thử nhất lưu đương thời, chiến đấu tạp thành hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của người bình thường.

- Phụ thân!

- Cha!

Niếp Phong và Đoạn Lãng hô lên một tiếng, nhất thời làm cho hai bóng người đang chém giết nhau dừng lại, lập tức liếc mắt nhìn con của bọn họ.

- To gan! Buông Phong nhi ra!

- Muốn chết sao, thả con của ta ra!

Hai người đồng thời giận dữ, xem Vương Song là kẻ bắt cóc con của bọn họ, hai đạo ý niệm khủng bố khóa chặt Vương Song, chỉ cần hắn dám có một chút cử động khác thường, thì sẽ phải chịu một chiêu mạnh nhất của bọn họ, bọn họ có tự tin này, đối mặt với một chiêu toàn lực của Bắc Đao Vương, Nam Kiếm Thủ, cho dù là người được mệnh danh là người mạnh nhất thiên hạ cũng chưa chắc có thể chịu nổi!

- Ta không có uy hiếp bọn nó.

Vương Song cười cười lắc đầu:

- Tàn dư chiến đấu dư của các ngươi hại như vậy, nếu như ta thả bọn nó ra, bọn nó sẽ lập tức bị đao khí và kiếm khí của các ngươi giết!

Nói xong, Vương Song buông bàn tay nắm hai đứa nhỏ ra, hai tên nhóc cấp tốc chạy đến trước mặt cha mình.

- Phụ thân, vị đại ca ca này không có bắt chúng con, chính là hắn đưa chúng con lên đây!

Niếp Phong giải thích với cha của mình là Niếp Nhân Vương.

Đoạn Lãng bên kia cũng là giải thích một câu, hiện tại Đoạn Lãng vẫn chưa phải là tên Đại Ma Đầu sau này, vẫn là một đứa trẻ con ngây thơ, là bạn tốt với Niếp Phong.

Nghe hai đứa bé giải thích, sắc mặt bọn họ đều dừng lại một chút, biết mình đã hiểu lầm Vương Song.

Có điều bọn hắn đều là những tên tâm cao khí ngạo, bảo bọn hắn xin lỗi một tên nhìn có vẻ còn rất trẻ tuổi như Vương Song, bọn hắn cũng không làm được như vậy.

- Đúng là phá đám, bọn ta đang luận võ, các con tớ đâyi làm gì! Không sợ chết à!

Niếp Nhân Vương lạnh giọng mở miệng, Nam Lân Kiếm Thủ bên cạnh cũng giận dữ la mắng Đoạn Lãng!

Hai tên nhóc con đều le lưỡi, không sợ.

- Phụ thân, các người đừng đánh nhau nữa, lỡ như bị thương thì phải làm sao bây giờ!

Niếp Phong thấp giọng nói, nó cũng biết phụ thân của mình là đại diện cho đao pháp nhất mạch đỉnh phong, vẫn muốn vượt qua danh xưng Nam Lân Kiếm Thủ của Đoạn Soái, nhưng thực lực của hai người bọn họ vốn dĩ ngang ngửa nhau, đánh không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bất phân thắng bại.

- Đúng đấy, phụ thân, các người đều là cao thủ tuyệt thế trong chốn võ lâm, cần gì phải vì một cái danh xưng Đệ Nhất mà ngươi chết ta sống chứ!

Đoạn Lãng bên cạnh cũng mở miệng khuyên can.

- Hừ, các con biết cái gì! Chuyện của người lớn, con nít chớ xen mồm vào!

Sắc mặt Niếp Nhân Vương lạnh lẽo, răn dạy Niếp Phong:

- Đây là tranh đấu giữa võ đạo bọn ta, ta muốn để cho người đời đều biết Ngạo Hàn Lục Quyết của Niếp gia ta là đao mạnh nhất đương kim võ lâm, Thực Nhật Kiếm Pháp gì chứ, cũng chẳng qua là bại tướng dưới tay ta mà thôi!

- Nhớ kỹ, Niếp Phong, sau này con phải thừa kế Tuyết Ẩm Cuồng Đao, nếu như không có niềm tin vô địch này, làm sao có thể phát huy tuyệt thế võ học của Niếp gia ta, dương danh võ lâm!

Ở bên cạnh, lời nói của Đoạn Soái cũng không khác biệt lắm, mặc dù hai người đều là cao thủ tuyệt thế võ lâm, nhưng lại cuối cùng không qua được cửa ải của danh lợi, Vương Song cũng không cách nào thay đổi suy nghĩ của bọn họ, nghe được lời nói của bọn họ, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Lúc này, sắc mặt của Vương Song đột nhiên hơi lay động một chút, quay đầu nhìn phía dưới mặt nước sông, ngoài ý muốn phát hiện mặt nước đang không ngừng dâng cao, chưa đến vài giây đã dâng dến lòng bàn chân của Đại Phật.

- Đây, đây là chuyện gì thế này?

Vương Song kinh ngạc mở miệng.

Phát giác được động tĩnh ở đây của Vương Song, Niếp Nhân Vương và Đoạn Soái đều nhìn phía dưới của Đại Phật, nhất thời biến sắc.

- Tràn đến đầu gối của Đại Phật, hỏa thiêu Lăng Vân Quật.

Đoạn Soái biến sắc, thất thanh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận