Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1860: Gặp lại Kim Bán Nguyệt! (3)

- Ặc, Vương huynh đệ, xem ngươi nói kia, đồ của ngươi một chút cũng không xảy ra vấn đề, đều ở đây cả, Kim gia ta làm việc, ngươi yên tâm, từ trước đến này chưa từng gạt người.

Kim đại thiếu vỗ ngực mình, biết Vương Song nóng lòng, lập tức lấy ra Trữ Vật Giới Chỉ giao cho Vương Song.

- Ở đây cả, ngươi có thể nhìn một chút.

Vương Song nhận lấy, Tinh Thần Lực xuất ra, sao đó giật mình, hắn phát hiện bên trong không chỉ có đồ mình cần, còn có những trân bảo bản thân không cần, thậm chí còn có cả một trăm ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm!

- Ý ngươi là gì đây!

Ánh mắt Vương Song ngưng tụ, nhàn nhạt hỏi.

- Hì gì, biết thiên phú của Vương huynh đệ kinh người, lão già cố ý dặn dò ta phải tạo mối quan hệ thật tốt với ngươi, những thứ này xem như là đầu tư cho ngươi, tương lai nếu huynh đệ ngươi phát đạt, đối phá làm Tôn Giả, thậm chí là Thánh Giả, chỉ cần nhớ kỹ chút ân tình của Kim gia ta là được rồi.

Kim bàn tử cười hì hì nói, không có chút che giấu nào, trần trụi nói với Vương Song, ta là xem trọng thiên phú của ngươi, muốn đầu tư sớm.

- Ha ha, các ngươi không sợ những thứ này sẽ bị đổ xuống sông xuống biển sao, lỡ như sau này ta không đột phá Tôn Giả, hoặc ta không lĩnh tình, chẳng khác nào các ngươi lấy đá đập chân mình sao.

Vương Song âm trầm nói.

- Có thể thắng lợi trong trận chiến lần này ở Tiềm Long Uyên, chiến tích của Vương huynh đệ ngươi ta đã nghe nói rồi, nếu ngay cả ngươi không thể đột phá làm Tôn Giả, ta nghĩ, toàn bộ Đông Tinh Vực cũng không ai có thể đột phá được đâu.

Kim Bán Nguyệt cười ha ha nói,

- Chưa kể, những vật này đối với Kim gia ta mà nói thật sự không đáng là gì, dù cho huynh đệ ngươi có không lĩnh tình, sau này không đối địch với Kim gia ta xem như cũng đáng.

Đang nói, một thân ảnh chậm rãi tiến đến, trên đầu có một tầng lụa trắng, dù có dùng Tinh Thần Lực cũng không thấy rõ.

- Hai vị công tử, tiểu nữ tử Linh Khâu, đặc biệt đến đánh một khúc đàn vì hai vị.

m thanh như Không Cốc U Lan vang lên, sau đó, hai ngươi cảm giác được thanh âm.

- Leng keng, leng keng…

Tiếng đàn của đối phương vang lên, hai người Vương Song cảm giác như trăm hoa đua nở, lại như thanh tuyền cuồn cuộn trôi, tiếng đàn mộc mạc mông lung mà ưu mỹ, tiếng đàn du dương giống như dòng nước gột rửa trái tim bọn họ, gột rửa nguyên thần của bọn họ.

Tiếng đàn vẽ ra một bức họa phong cảnh, Vương Song và Kim bàn tử đều đám chìm trong đó, nhưng mà, Vương Song vẫn bảo trì một chút lý trí, để phòng ngừa nguy cơ, may mắn, không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, khúc đàn của đối phương kết thúc, sau đó chắp tay, trực tiếp rời khỏi phòng.

- Tiếng đàn của Linh Khâu cô nương chính là tuyệt nhất trong Thiên Tiên Lâu, nghe một lần thì tinh thần thăng hoa một lần, đây chính là thời cơ hiếm có.

Kim bàn tử giải thích với Vương Song.

Vương Song gật đầu, vừa rồi cảm giác Tinh Thần Lực của mình dường như có chút biến hóa, trở nên càng thêm thuần khiết.

Rất nhanh, một bàn thức ăn tinh mỹ được mang lên, rất nhiều linh dược ẩn chứa nguyên khí, còn có thêm hai bình gọi là Tiên Thiên Nhưỡng, nhìn thấy hai bầu rượu này, Kim Bán Nguyệt cầm lên hết sức cẩn thận, rót cho Vương Song một ly.

- Vương huynh, ngươi hẳn cũng biết tòa tửu lâu này được xưng là Thiên Tiên Lâu đúng không?

Vương Song nhìn rượu ở trong chén dường như có chút tia sáng, kinh ngạc nói,

- Chẳng lẽ lại cũng là bởi vì rượu này?

- Đúng vậy, Tiên Thiên Nhưỡng này có thể nói là linh tửu cửu phẩm, nghe nói dùng vô số linh dược, không chỉ ẩn chuyến nguyên khí hết sức khổng lồ, có có thể khiến người ta sinh ra cảm giác ngộ đạo.

Kim bàn tử thần thần bí bí nói.

- Ngộ đạo?

Ánh mắt Vương Song ngưng tụ, ngộ đạo là thể nghiệm mà một võ giả cả đời cũng khó có được trải nghiệm một lần, một bầu rượu như thế, lại có thể khiến người ta ngộ đạo.

- Đương nhiên, không thể bằng với ngộ đạo thật sự, nhưng cũng không kém là bao đâu.

Kim Bán Nguyệt nói.

Vương Song bưng chén rượu lên, uống vào, rượu chảy qua cổ họng, lại có chút ngọt, không có chút cay nồng nào. Trong giây lát, Vương Song biến sắc, một sức mạnh cường đại từ trong cơ thể hắn bốc lên, lập tức kéo dài mọi thứ trong cơ thể ra.

Trong lúc mơ hồ, Vương Song cảm giác cảnh sắc trước mắt mình thay đổi lớn, giống như vật đổi sao dời, bản thân đi vào một nơi lạ lẫm, đây là một ngọn núi cổ, non xanh nước biếc, núi non trùng điệp, sương mù bao phủ, một dòng sông chậm rãi chảy qua.

Phía trước, một thân ảnh nữ nhân mông lung đang đánh đàn, thanh âm cực kỳ êm tai, giống như một dòng suối song, mơn trớn cơ thể của Vương Song.

Lát sau, thân ảnh này dường như chia làm ba, một người vẫn đánh đàn như cũ, hai người khác lại nhảy múa uyển chuyển, dáng múa ưu mỹ chập trơn trong không trung, lộ ra khí tức như Tiên Linh vậy.

Vương Song như si như say, tinh thần đều lâm vào trong đó, không biết đã qua bao lâu, Vương Song đã trở về trạng thái thanh tỉnh, thần sắc lập tức chấn động, tất cả mọi thứ trước mắt đều tiêu tan, Vương Song nhìn thấy Kim Bán Nguyệt đang cười hì hì nhìn mình.

- Đã trôi qua bao lâu rồi?

Vương Song trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận