Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1826: Tốc Độ Cực Hạn! (2)

Bọn họ nhìn về phía trước, ở nơi đó, năng lượng cuồng bạo chập chờn dần dần tiêu tán, lộ ra bóng dáng bên trong.

Một bóng dáng cường tráng thẳng tắp đứng tại chỗ, ánh sáng hoàng kim tỏa ra vô cùng chói mắt, chỉ là, lúc này ánh sáng giống như tĩnh lại trên cơ thể đối phương.

Không có động tĩnh chút nào, một thân khí thế cuồng bạo cũng dường như dừng lại.

- Tháp Hùng!

Dị Vực phát giác được có điểm bất thường, một người kêu lớn.

- Két.

Bỗng nhiên, một âm thanh rất nhỏ vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ, vội vàng nhìn lại, trên thân Tháp Hùng, hào quang hoàng kim giống như đang xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu, vết nứt này xuất hiện vô cùng bất ngờ, giống như tờ giấy trắng bị điểm một vết đen.

- Rắc rắc.

- Rắc rắc.

Thế nhưng sau một lúc, vết nứt này sau một khắc, số lượng các vết nứt liên tục tăng lên, chỉ trong nháy mắt, số lượng vết nứt đã tải rộng trên toàn bộ cơ thể đối phương.

- Ầm.

Thiên kiêu Dị Vực này giống như một bình hoa bị vỡ vụn, ánh sáng bất ngờ sụp đổ, phía sau lộ ra một vết đao suýt chút chém hắn thành hai nửa!

- Phụt.

Tháp Hùng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, dùng cơ thể đẩy Kim Sơn, giống như Ngọc Trụ bị đảo ngược rơi xuống.

- Không, không thể nào!

Trong mắt Tháp Hùng lóe lên một tia kinh hãi, tự lẩm bẩm trên mặt đất.

- Phế vật!

Thấy thế, trong mắt Lam công tử lóe lên một tia kinh sợ, tay vung, lên thân thể Tháp Hùng bay thẳng lên đến phía sau hắn, lập tức, một người cho hắn ăn một vật gì đó, thương thế Tháp Hùng thế mà lại khôi phục bằng tốc độ đáng kinh ngạc.

Ở phía đối diện, sau khi Giang Hồng Nguyệt nuốt vào đan dược, cuối cùng cũng giữ được một cái mạng, thế nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, bên trong cơ thể, không có một tia nguyên lực nào.

Đám người Vương Song liếc nhìn nhau, nhướng mày, trận quyết đấu này phải tính làm sao đây?

Bây giờ hai người đều trọng thương, rõ ràng sẽ không còn sức lực chiến đấu tiếp!

- Trận này, xem như là bất phân thắng bại!

Đứng trước thiên kiêu Dị Vực, Lam công tử lạnh lùng mở miệng, giọng điệu giống như ẩn chứa một chút tức giận, hắn cũng không ngờ trận đầu này vậy mà lại bất phân thắng bại!

- Được, coi như bất phân thắng bại, tiếp theo sẽ bắt đầu trận thứ hai!

Trong mắt Vương Song lóe lên một tia khác lạ, lập tức cùng mọi người liếc nhau, mở miệng nói.

Trận đầu thế hoà không phân thắng bại, trận thứ hai cũng có chút quan trọng, bên trong Dị Vực, giống như cũng có chút do dự, cuối cùng, một bóng người tiến vào giữa sân!

Đó là một nam tử thoạt nhìn rất thấp bé, bình thường không có gì đặc biệt, các đường nét trên mặt trông cũng vô cùng phổ thông, đặt trong đám người cũng sẽ không có ai chú ý.

Chỉ có điều, tất cả mọi người đều nhíu mày, có thể được bọn họ phái ra, rõ ràng người này có chỗ hơn người, thế nhưng bọn họ lại hoàn toàn không biết chút gì về đối phương bên kia.

Vương Song đánh giá đối phương tỉ mỉ, trong lòng khẽ động, trong mắt giống như có Tử Khí dâng lên, mở Thiên Nhãn, Vương Song dĩ nhiên cũng phát hiện hình dáng đối phương dường như vô cùng mờ mịt, giống như là không tại ở một thời không, tuy rằng đứng tại chỗ, nhưng lại như đang ở một thời không khác.

- Đây là?

Ánh mắt Vương Song ngưng trọng, trong lúc đó mơ hồ đoán được một chút gì đó.

Phía đối diện, tên nam tử kia cũng nhướng mày, hắn có cảm giác bị người khác nhìn thấu, cảm giác này khiến trong lòng hắn nổi lên một tia cảnh giác, trước đó Tháp Hùng cùng thiên kiêu Đông Tinh Vực bất phân thắng bại, cũng đã làm cho hắn hiểu được trên thực tế những người đối diện này không hề yếu hơn so với bọn họ.

Đối phó người này không tốt, ngộ nhỡ thua, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.

- Các ngươi phái người nào xuất chiến?

Nghĩ tới đây, nam tử nhìn về phía đám người Vương Song, lạnh lùng mở miệng.

- Dừng lại, để ta đi!

Bỗng nhiên, Phong Vũ Môn Phong Vân Vô Kỵ thẳng thắn mở miệng nói, nói xong, bóng dáng hắn đi thẳng về phía trước.

Tất cả mọi người gật đầu, Vương Song nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, trong đầu xuất hiện một số tin tức liên quan tới Phong Vũ Môn.

Phong Vũ Môn thành lập đã không biết bao nhiêu năm, tông môn lão tổ nghe nói là một vị thời thiếu niên có không biết bao nhiêu là tiếng tăm, lúc trước vị lão tổ Phong Vũ Môn trời sinh kinh mạch không thông, không có cách nào tu hành, bị môn phái tu hành từ chối ngay ngoài cửa, thế nhưng đối phương không chút để ý, nhận thức đúng một mục tiêu, giống như một khối dung nham được thác nước cọ rửa vô số năm, về sau, lão tổ Phong Vũ Môn được một người bản lĩnh cao cường trong môn phái tặng cho Hô Phong Hoán Vũ thuật!

Đây vốn dĩ là một loại pháp lực vô cùng đơn giản, cũng không được tính là cao thâm, nhưng không biết nên nói là Phong Vũ Môn tổ sư vận khí tốt hay là khả năng lĩnh ngộ cao, thế mà từ bên trong pháp lực này có thể ngộ ra Siêu Cấp Thần Thông!

Ngộ ra pháp lực siêu cấp này, kinh mạch trên người đối phương nhờ vậy mà được đả thông, từ đó trở đi đã bước lên con đường tu hành vô cùng huy hoàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận