Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 602: Cường giả nhất giai - Thường Thừa Viễn!

- Ngươi đã làm rất tốt.

Vương Song mở miệng cười nói, mời hắn ngồi xuống, hai cái ghế sofa, một bên có thể ngồi xuống ba người, dù cho tăng thêm hắn cũng không thấy bao nhiêu.

- Được rồi, đồ ăn của các ngươi đã đến, mời chậm dùng, có gì cần phân phó cứ mở miệng, ta còn có khách, không thể tiếp đón các vị được, Văn Văn, cám ơn Vương đại ca của ngươi thật tốt đi!

Lưu quản lý nhìn phục vụ bưng đồ ăn lên, không khỏi mở miệng nói ra, bản thân đi ra bên còn lại.

Vương Song cũng không cưỡng cầu, không ngừng gắp thức ăn cho Văn Văn, ba cô gái Bạch Manh Manh và Đồng Vũ đều một mặt lo lắng nhìn Hồ Văn Văn, tuy mặt nàng rất đáng sợ, nhưng Vương Song có thể coi trọng như vậy, nghĩ đến quan hệ hẳn là không tệ, cho nên cũng không ngừng gắp thức ăn cho Hồ Văn Văn.

- Văn Văn tỷ tỷ, đến, ăn cá, đây chính là cá kho tàu Manh Manh làm!

- Đây là sườn xào chua ngọt, ngươi nếm thử.

- Gầy như vậy, ngươi ăn thịt nhiều một chút....

Chỉ chốc lát, trong chén Hồ Văn Văn chồng chất cao hơn một tầng, một mặt bất đắc dĩ nhìn mấy người.

Vương Song cười, ngừng động tác trong tay lại, nghi hoặc dò hỏi:

- Ngươi không phải ban ngày đi làm, ban đêm về, làm sao bây giờ còn ở nơi này công tác?

Nghe vậy, nhất thời mắt Hồ Văn Văn đỏ lần nữa, nước mắt tạch tạch nhỏ xuống.

- Thế nào, lão Hồ làm sao?

Vương Song nhướng mày, tâm lý mơ hồ có dự cảm không tốt, có chút nóng nảy mở miệng nói, lão Hồ mang hắn ra, lại mang về nhà mình, nói với cho mình không ít tin tức, bản thân cũng vô cùng thưởng thức đại hán hào sảng, nhiệt tâm kia.

- Phụ thân ta, hắn, hắn bị Trương Dũng bức đi vào chỗ sâu trong sơn mạch Đại Hưng, hu hu, phụ thân không!

Hồ Văn Văn nức nở mở miệng.

- Cái gì, làm sao có thể, ta không phải gọi hắn mang ngươi rời khỏi hai người Trương Dũng sao, chẳng lẽ các ngươi không nghe ta!

Sắc mặt Vương Song hoàn toàn thay đổi, tình hình sâu trong sơn mạch Đại Hưng là gì chính mình rõ ràng, khắp nơi đều là thú biến dị, một người bình thường tiến vào bên trong, không khác gì so với tử vong.

- Chuyện là sao, ngươi đừng khóc, từ từ nói!

Vương Song thở sâu, chậm rãi an ủi Hồ Văn Văn. Ba cô gái ở một bên cũng lẳng lặng nghe, không xen vào.

Hồ Văn Văn miễn cưỡng thu liễm bi thương của mình, nghẹn ngào nói lại một lần chuyện phát sinh sau khi Vương Song rời đi.

Chờ nàng nói xong, bọn người Vương Song mới hiểu được, Hồ Vạn Châu sau khi được Vương Song nhắc nhở mang theo Hồ Văn Văn tìm một nơi ở ở khu dân nghèo khác, có điều bị Trương Dũng dò thăm, Trương Dũng vẫn là một tiểu đầu mục dính vào Hòa Bình Xã, trong một nhiệm vụ săn bắn, trực tiếp đẩy Hồ Vạn Châu vào chỗ sâu trong sơn mạch Đại Hưng.

Bản thân Văn Văn biết được chuyện này, căn bản không dám trở về, sợ Trương Dũng sẽ ra tay với mình, dù sao giết cha mình, vạn nhất hắn sợ bị trả thù, diệt cỏ tận gốc thì sao, Hồ Văn Văn tuy tích cực lạc quan, nhưng không ngốc, nàng tình nguyện đợi ở nhà hàng cũng không dám về nhà.

- Mẹ ngươi đâu? Nàng tuy hồng hạnh xuất tường, âm thầm tư thông cùng Trương Dũng, nhưng đối với ngươi cũng khá, hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn Trương Dũng hại ngươi đi!

Vương Song nghi hoặc hỏi, Lý Mai tuy không phải một cô gái tốt, nhưng nàng đối với mình nữ nhi tuyệt đối không tính kém, lại là tình nhân của Trương Dũng, sao lại trơ mắt nhìn Trương Dũng hãm hại Hồ Văn Văn đây.

- Nàng.....

Sắc mặt Hồ Văn Văn càng thêm ảm đạm, khóe miệng càng thêm cay đắng:

- Trương Dũng lừa nàng, đưa nàng cho một tiểu đầu mục Đỗ ca của Hòa Bình Xã, lúc này mới đổi được thời cơ gia nhập Hòa Bình Xã, ta nghe một hàng xóm nói, Trương Dũng còn muốn bắt ta lại, ta căn bản không dám đi!

- Ta sớm đã phát hiện quan hệ bọn hắn, chỉ là không thể tin được nàng vậy mà lại đối đãi với phụ thân như thế! Vậy mà hại chết phụ thân.

Trong âm thanh của Hồ Văn Văn tràn đầy thống khổ, lập tức nhìn Vương Song khẩn cầu nói:

- Vương đại ca, tuy nàng hại chết phụ thân, nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân của ta, ngài có thể cứu nàng ra hay không, nàng bây giờ bị họ Đỗ tùy ý đùa bỡn, ta không muốn nhìn thấy nàng như thế.

Trong mắt Vương Song lóe lên một tia sát ý:

- Nữ nhân này, chết không có gì đáng tiếc, vì tư dục của bản thân mình, thậm chí ngay cả lão công mình cũng dám giết, rơi vào kết quả như vậy cũng là đáng đời! Văn Văn, về sau, ngươi coi như không có nữ nhân này, ta đáp ứng phụ thân ngươi sẽ chiếu cố ngươi, về sau ngươi đi theo ta.

- Đúng vậy, Văn Văn, loại nữ nhân này làm sao xứng làm mẫu thân ngươi, ngươi về sau sinh hoạt cùng với chúng ta, có lão công ở đây, chắc chắn sẽ không lại để cho ngươi chịu khổ!

Một bên chúng nữ đều nhao nhao mở miệng. Bọn hắn cũng đều nghe rõ một ít chuyện vừa rồi, đối với mẫu thân Hồ Văn Văn vô cùng khinh bỉ, loại người giết chết lão công của mình này căn bản không đáng đồng tình.

- Thế nhưng là, nàng đó là bởi vì hận phụ thân ta hủy dung mạo của ta, nếu không, nàng chắc chắn sẽ không làm như vậy!

Hồ Văn Văn có chút lo lắng giải thích nói.

- Được, nàng ngươi cũng đừng quản, ăn cơm đi!

Vương Song khoát khoát tay, ôn hòa mở miệng nói với Hồ Văn Văn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận