Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 574: Bạch Manh Manh! (2)

Vương Song nhìn cô gái đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng rộng rãi, trên mặt có chút mập mạp, đặc biệt là khi cô gái cười nhìn cực kỳ đáng yêu, giống như một con gấu nâu nhỏ ngây thơ chân thành, khiến Vương Song không tự chủ lộ ra một vòng tươi cười.

- Xin chào, Bạch Manh Manh, ta tên là Vương Song!

Vương Song mỉm cười chào hỏi đối phương:

- Có ai nói với ngươi là ngươi vô cùng đáng yêu không?

- Hì hì, Vương đại soái ca, ngươi cũng không phải người đầu tiên khen Manh Manh như vậy đó, rất nhiều người đều nói như vậy.

Bạch Manh Manh hơi tự luyến nói, nhưng lại không hề khiến cho người ta sinh ra một tia chán ghét.

- Ngươi cũng rất đẹp trai nha, còn là một đại thổ hào nữa!

Bạch Manh Manh cười hì hì nói, dứt lời, nhìn bốn phía, mũi hơi nhíu lại một cái, cẩn thận nói với Vương Song:

- Đồng Vũ kia thế nhưng là một người rất cao ngạo, bình thường nàng đều xem thường chúng ta, bây giờ mặc dù gặp rắc rối, nhưng Vương đại soái ca muốn đánh chủ ý vào nàng đoán chừng có chút khó khăn! Nàng chính là một bông hồng có gai!

Vương Song yên lặng, thì ra tiểu nha đầu này đến cáo trạng với chính mình, xem ra những lời vừa rồi nàng chắc hẳn đều nghe thấy! Vương Song lắc đầu, khẽ cười nói:

- Cảm ơn lời nhắc nhở của Manh Manh, ta sẽ chú ý! Sau này hoan nghênh ngươi tới nhà ta làm khách!

- A, thật sao, vậy thì không được lừa Manh Manh đó, nào, ngoéo tay!

Ánh mắt Bạch Manh Manh sáng lên, gương mặt tràn đầy vui vẻ nói, còn đưa ra một ngón tay muốn móc ngoéo với Vương Song.

Vương Song cảm nhận được tính cách hoạt bát đáng yêu của Bạch Manh Manh, cũng lộ ra một vòng ý cười, đưa ngón trỏ ra móc ngoéo với đối phương.

- Oa, đây là ngón tay ngươi sao? Thật sự là còn đẹp hơn tay của nữ nhân!

Bạch Manh Manh nhìn vào ngón tay của Vương Song, không nhịn được lần nữa kinh thán.

- Được rồi, Vương đại soái ca, nghe nói ngươi bảo Đồng Vũ đại tỷ đi mua đồ ăn, ta có thể sang cọ một bữa cơm sao?

Sau khi Bạch Manh Manh móc ngoéo tay với Vương Song, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Vương Song nói.

- Được rồi, đừng gọi ta là Vương đại soái ca, gọi ta Vương đại ca là được! Vào đi!

Vương Song cười nói, chỉ mới nói chuyện hai câu với Bạch Manh Manh này, Vương Song đã cảm thấy đối phương vô cùng hoạt bát, khiến cho người khác thấy thân thiết, nghe lời thỉnh cầu giống như làm nũng của đối phương, trực tiếp mở cửa phòng, làm ra một tư thế mời vào.

- Hì hì, cảm ơn Vương đại ca!

Bạch Manh Manh lanh lợi đi vào phòng, trên chân nàng còn đi một đôi dép lê hình thỏ màu trắng, bộ đồ ngủ trên người cô hơi chuyển động, hai cái thỏ trắng nhỏ màu trắng cũng theo đó nhún nhảy một cái.

Nhìn thấy cách trang hoàng trong căn phòng của Vương Song, Bạch Manh Manh càng vô cùng chấn kinh, một lúc đi xem phòng bếp, một lúc thì vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bồn tắm siêu to gần như muốn nhảy vào đấy, sau đó lại đi vào phòng đọc sách lật xem thư tịch, Vương Song chỉ có thể nghe thấy từng đạo từng đạo tiếng kinh hô, chờ tới khi Bach Manh Manh bước ra, con mắt đều biến thành ngôi sao nhỏ.

- Vương đại ca, ngươi thật giàu đó! Phòng ở thế mà đẹp như vậy, cái gì cũng có! Ta thấy căn phòng này chẳng qua chỉ có sáu mươi mét vuông, nhưng ở tám người cũng không thành vấn đề!

Bạch Manh Manh trợn trừng đôi mắt đáng yêu, gương mặt tràn đầy hâm mộ nói.

- Ngươi có cần một bảo mẫu không, ta có thể làm tiểu bảo mẫu của ngươi, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa ta đều biết, còn có thể làm ấm giường cho ngươi, ta bảo đảm ngươi sẽ được phục vụ thoải mái, so với Đồng Vũ đại tỷ còn tốt hơn rất nhiều!

Bạch Manh Manh nghiêm túc nói, Vương Song không nhịn được bật cười:

- Manh Manh, ngươi làm công việc gì?

Nghe vậy, Bạch Manh Manh cười hì hì trả lời:

- Vương đại ca, ta làm việc ở hộp đêm! Mỗi ngày đều uống rượu với người ta, nói chuyện phiếm, cũng chính là trong miệng người khác thường gọi là làm gái!

Nghe thấy Bạch Manh Manh không tim không phổi, không thèm để ý chút nào nói ra nghề nghiệp của bản thân, Vương Song không khỏi sững sờ.

- Hì hì, Vương đại ca có phải thấy chán ghét Manh Manh, vậy Manh Manh về đây, không làm phiền Vương đại ca nữa!

Trên khuôn mặt của Bạch Manh Manh không hề lộ ra sự thất vọng, cay đắng, vẫn như cũ cười rất vui vẻ, dứt lời, lập tức muốn rời đi.

- Sao thế, không muốn ăn cơm sao? Là ghét bỏ ta ư?

Giọng nói nhàn nhạt của Vương Song truyền đến, nụ cười trên mặt Vương Song không thay đổi, nhưng mà lúc này tựa như có thêm một chút gì đó.

Nhìn thấy Vương Song ngồi trên sô pha mỉm cười nhìn chính mình, Bạch Manh Manh lập tức mạnh mẽ nhào lên người Vương Song, “chụt” một tiếng hôn lên mặt Vương Song, cười hì hì nói:

- Biết ngay là Vương đại ca cũng thích Manh Manh mà! Vương đại ca, có muốn chiếu cố việc kinh doanh của Manh Manh một chút không, Manh Manh có thể ca hát, uống rượu với ngươi, kể chuyện cười cho ngươi nghe!

- Được rồi, đừng nghịch nữa, sau này chỗ Vương đại ca ngươi muốn tới thì tớ.

Vương Song vỗ nhẹ lên vai đối phương, hắn có thể cảm nhận được đằng sau nụ cười vui vẻ của cô gái chưa tới mười tám mười chín tuổi này là bao nhiêu bất đắc dĩ và vô cùng đau khổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận