Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2319: Vĩnh Hằng Điện (2)

Chỉ là cảm nhận được cỗ khí tức kia, bọn họ cảm giác được tâm linh run rẩy.

Trước điện phủ có một quảng trường khổng lồ, từng khối pho tượng Thanh Đồng lớn cỡ người đứng sừng sững.

Bọn họ mới vừa dứt, Lam Phong tiến lên, ôm quyền hành lễ hướng về phía cửa chính đại điện, cung kính mở miệng:

- Thánh Tôn, vãn bối Lam Phong đến đây bái kiến, có việc thương lượng!

Cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi, thời gian qua chừng nửa ngày, trong điện cũng không có thanh âm truyền đến một câu.

Lông mày Vương Song nhíu lại, muốn nói đối phương không nghe được là không có khả năng, đường đường là Thánh Giả, chỉ sợ trong ngáy mắt bọn họ tới gần cũng đã bị phát hiện.

- Thánh Tôn tiền bối, vãn bối Lam Phong, có việc thương lượng!

Lam Phong mở miệng lần nữa.

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc, giống như trong điện không có người.

Trong mắt Tiểu Thất lóe lên một tia không kiên nhẫn, đi đến trước mặt một pho tượng thanh đồng bên cạnh, cẩn thận quan sát, những pho tượng thanh đồng này giống như là một người, không sai, đúng là một người!

Chỉ là cực kỳ mơ hồ, Tiểu Thất tò mò vươn tay, muốn sờ một chút, nhưng Lam Phong và Vương Song bỗng nhiên hét lớn một tiếng,:

- Không nên động!

Đã chậm, trong nháy mắt Tiểu Thất đụng vào, một cỗ lực lượng không cách nào tưởng tượng nháy mắt xông ra, giống như một cơn bão, thân ảnh Tiểu Thất trực tiếp bay rớt ra ngoài.

- Tiểu Thất!

Thân ảnh Vương Song khẽ động, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tiểu Thất tiếp nhận đối phương.

Tiểu Thất phun ra một ngụm máu tươi, khí tức lập tức suy yếu.

Vương Song biến sắc, sử dụng một đạo thần lực, Tiểu Thất lắc đầu,:

- Không có việc gì, không chết được!

- Tiểu gia hỏa, đi tới địa bàn của ta còn dám làm càn như vậy.

Một âm thanh già nua vang lên, tất cả mọi người nhìn lại, một bóng dáng hư áo xuất hiện trước cung điện, cực kỳ mơ hồ, bị một tầng quang mang nhàn nhạt hỗn độn bao phủ.

- Thánh Tôn!

Nhìn thấy đạo hư ảnh này, ánh mắt Lam Phong sáng lên, vẻ mặt ngạc nhiên mở miệng.

- Thì ra là Lam tiểu tử, làm sao, tìm đến lão nhân gia ta có chuyện gì? Không có việc gì mau chóng rời đi, quấy rầy lão nhân gia ta nghỉ ngơi!

Đạo hư ảnh này nhìn Lam Phong, mở miệng cười.

- Có việc, Thánh Tôn tiền bối, Thanh Lam Nhất tộc chúng ta đều bị người khác tiêu diệt, bây giờ những người kia chạy đến nơi này, mục tiêu là thứ ở Vĩnh Hằng Điện.

Lam Phong nhanh chóng mở miệng.

- Cái gì, bọn họ là ai, dám tiêu diệt Thanh Lam Nhất tộc các ngươi!

Nghe vậy, đạo hư ảnh này giận dữ, một cổ thánh uy cuồng bạo xuất hiện.

Nhìn đám người Vương Song, ánh mắt Thánh Tôn cực kỳ sắc bén, giống như là hai thanh thần mâu:

- Bọn họ là ai? Khí tức trên thân rất kỳ quái, chắc không phải là những người đã diệt Thanh Lam Nhất Tộc của ngươi chứ?

- Không phải, bọn họ là...

Lam Phong lắc đầu liên tục, nói cho Thánh Tôn thân phận của mấy người Vương Song, nếu không Thánh Tôn sợ rằng sẽ xuất thủ với đám người Vương Song.

- Hừ, thì ra là cường giả bến ngoài, xem ra thời gian đã sắp tới...

Thánh Tôn hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng thầm thì.

- Muốn cướp đoạt bảo bối, bọn họ đây là nằm mơ, bản tọa ở đây, Thánh Giả cũng đừng nghĩ cướp đi!

- Tiền bối, không giống nhau, những người kia thực lực rất mạnh, hơn nữa thực lực người cầm đầu kia mặc dù còn chưa tới Thánh Giả, nhưng còn mạnh hơn so với Thánh Giả bình thường, nếu như tấn thăng đến cảnh giới Thánh Giả, chỉ sợ tiền bối cũng chưa hẳn là đối thủ....

Lam Phong vội vã mở miệng giải thích, Lam Linh Nhi ở 1 bên phụ họa, thoạt nhìn rất tinh tường đối phương.

Nghe vậy, Thánh Tôn tựa hồ cũng trầm mặc một chút, ngay sau đó hỏi:

- Ngươi nói những cái này có mục đích gì?

- Tiền bối, so với tiện nghi cho người ngoài, không bằng giao bảo vậy cho chúng ta để chúng ta tăng thực lực lên, lưu tất cả những người kia lại.

Lam Phong có chút mong đợi mở miệng.

- Ha ha, Lam tiểu tử, ngươi bàn tính tốt thật.

Thánh Tôn chợt cười to, để Lam Phong cũng lúng túng một trận, hắn cũng thuận miệng nói, căn bản không trông cậy vào có thể như vậy mà thu hoạch được bảo bối.

- Có điều, các ngươi nếu muốn có được món bảo vật này cũng không phải là không được, ta cũng chỉ là bảo quản, về phần ai có thể thu hoạch được, tất cả là bằng vào bản lĩnh của các ngươi.

Nghe được lời Thánh Tôn nói, bao gồm cả mấy người Vương Song bên trong tất cả mọi người đều giật mình.

- Đương nhiên, ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, về phần có thể nắm chặt hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi, dù sao bảo vật không phải của ta.

Thánh Tôn nhìn bộ dáng vẻ mặt bọn hắn rung động, mở miệng cười.

- Tiền bối, cơ hội gì?

Lam Phong có chút kích động mở miệng.

- Đang đến rồi.

Bỗng nhiên, Thánh Tôn biến sắc, nhìn về phía nơi xa, tất cả mọi người nhìn theo, chợt thấy một đám thân ảnh khí thế kinh khủng từ trong hư không xuất hiện, cầm đầu là nam tử cả người khoác hắc bào, lượn lờ một sợi tơ màu đen.

Ở phía sau của đối phương, đứng ở một loạt thân ảnh ngây người như phỗng, đám người Vương Song nhìn thấy những thân ảnh kia, biến sắc, trong đó rõ ràng có thiên kiêu Lâm Tinh Viên, Thạch Tuyệt.

Đáng tiếc, cảm nhận được linh hồn bọn họ đã tiêu tán, hiển nhiên đã triệt để trở thành khôi lỗi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận