Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 553: Thành phố Thiên Thủy!

- Giống như khu dân nghèo chúng ta, trong mắt những cao tầng này, chẳng qua chỉ là con kiến hôi, chết bao nhiêu cũng sẽ không quan tâm. Ha, mặc dù bọn họ không quan tâm, nhưng bản thân chúng ta lại cực kỳ quan tâm, chết tử tế không bằng tiếp tục sống, có thể sống sót cũng là một chuyện hạnh phúc nhất!

Vương Song nghe những lời của Hồ Vạn Châu, ánh mắt có chút hoảng hốt, so với những người sống sót trong Thiên Chi Thành của hắn, họ hạnh phúc hơn quá nhiều, đồng thời hắn cũng cảm nhận được người giống như Hồ Vạn Châu này rất khát vọng được sống sót, bọn họ không yêu cầu quá tốt, quá cao, chỉ cần sống sót là được! Trước khi mạt thế một chuyện như vậy căn bản không thể tưởng tượng ở đây lại trở thành hiện thực, tiếp tục sống, rất khó!

“Hô”

Một tia sáng chói mắt chiếu xuống, khiến mắt Vương Song hơi híp lại, trước đây hắn vẫn luôn ở rừng rậm , gần như không thể nhìn thấy ánh mắt trời, bây giờ vừa ra khỏi rừng, lập tức cảm nhận được một luồng hơi ấm lâu ngày không gặp.

Vương Song quay đầu nhìn về phía sau, cây cối vô tận kéo dài khắp đông tây, gần như không nhìn thấy điểm cuối, toàn bộ dãy núi Đại Hưng giống như một cái miệng thôn phệ khủng bố, thôn phệ tất cả ánh sáng. Đám người Hồ Vạn Châu quay đầu nhìn lại một cái, ánh mắt có chút phức tạp, bọn họ lại một lần nữa sống sót. Nhưng cũng không biết lần tiếp theo tiến vào nơi này vẫn sẽ có vận may như lần này hay không!

Ở khu vực ven rừng vô tận, thỉnh thoảng có người đi ra từ những lối ra khác, mỗi lối ra đều có người canh giữ. Còn có rất nhiều người giống như nhóm bọn họ, đều là cầm từng túi lương thực đi về phía trước. Có vẻ như họ đều là những Thú Liệp Giả bị ép buộc tiến vào, nhưng những người có thể đi ra đều có tổn thương khắp cơ thể, thậm chí có người còn bị gãy tay gãy chân, họ được người cõng ra ngoài, tiếng khóc kinh động địa.

- Có thể sống sót đi ra đã không tệ rồi, những người mãi mãi ở lại trong đó mới là đáng thương nhất, ngay cả người nhà của mình, bạn bè đều không thể gặp lại nữa!

Hồ Vạn Châu thờ dài một tiếng, dường như không cảm thấy kinh ngạc với những chuyện như này.

Trong mắt Vương Song lóe lên một vòng xúc động, thở dài một tiếng, đang lúc muốn quay đầu, ánh mắt chợt ngưng tụ, nhìn về phía xa xa, nơi có một lối ra rất lớn, từng nữ hán tử vóc dáng thô kệch khiêng từng khẩu súng trường tự động type 86, thắt lưng cài lựu đạn, thậm chí sau lưng những nữ nhân này còn đeo từng thanh đại khảm đao, ống tay áo trên trang phục của các nàng đều có một đồ án Phượng Hoàng, nhìn vào còn uy phong hơn nam nhân.

- Các nàng là ai? Hình như đều là một số nữ nhân?

Vương Song có chút kỳ quái hỏi.

Hồ Vạn Châu nhìn theo ánh mắt của Vương Song, trong mắt lóe lên một sự kính sợ:

- Các nàng, chính là người của Thiên Phượng Bang một trong Tứ Đại Bá Chủ trong thành phố Thiên Thủy! Một thế lực duy nhất chỉ nhận nữ nhân, nghe nói thủ lĩnh của các nàng là một Tiến Hóa Giả có thực lực cường hãn không thể tưởng tượng được, tất cả người trong thành phố Thiên Thủy gần như đều không dám trêu chọc!

- Dãy núi Đại Hưng ngang dọc hơn trăm dặm, các loại tài nguyên vô cùng phong phú, thậm chí động vật bên trong cũng đều không thể đếm xuể, có nơi tài nguyên phong phú, động vật hoang dã rất nhiều, săn bắt có thể săn được càng nhiều, nguy hiểm càng lớn, loại địa phương này là nơi mà tất cả các thể lực đều nguyện ý đạt được, mà thế lực Tứ đại bá chủ, cũng đã chiếm cứ khu vực phong phú nhất, các thế lực khác, cũng đã thiết lập khu vực săn bắn của riêng mình, mọi người đều đi săn trong lãnh thổ của mình, nước giếng không phạm nước sông! Mà chúng ta trước đó chính là đi săn trong khu vực săn bắt của Thanh Long Băng.

- Một khi vượt biên, cho dù bị người đánh chết cũng không có người quan tâm, hơn nữa thế lực ở nơi đó còn phải đến cửa xin lỗi! Cho nên, ở bên ngoài quan trọng nhất chính là trong đầu muốn sống, thì tuyệt đối không được ngu xuẩn.

Vương Song gật đầu hiểu rõ, xem ra nước ở thành phố Thiên Thủy này thật sâu, các loại thế lực đan xen với nhau, chính mình cũng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng có choáng váng ngu ngốc nhảy ra đoạt súng của người ta!

Sau khi mọi người đi được nửa giờ, Vương Song nhìn thấy một bức tường thành màu xám làm bằng bê tông cốt thép đứng sừng sững ngay phía trước, tường thành cao năm thước, dài năm trăm mét, trên tường thành dính đầy vết máu, có điều đều biến thành màu đen, không biết là vết máu gì, trên tường xuất hiện vô số vết cào, thậm chí lộ ra những thanh thép rỉ sét bên trong.

Trên tường thành, từng tốp binh lính ánh mắt lạnh lùng, súng ống đầy đủ đứng trên đó, lạnh lùng nhìn về phía dưới tường thành và phương xa. Thị lực của Vương Song bây giờ còn đáng sợ hơn cả chim ưng, cho dù cách xa mấy trăm mét vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trên vai những người này đều có một ấn ký Lục Mang Tinh.

Nhìn thấy bức tường thành này, Vương Song lập tức cảm nhận được một luồng khí tức bi thương ập về phía mình, dường như tường thành này đã trải qua một trận chiến cực kỳ thảm khốc, trên đó lưu lại vô số máu tươi phun ra, cho nên mới có khí tức khiến hắn kinh ngạc như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận