Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 638: Một chưởng lập uy

Vương Song lạnh nhạt nhìn Nguỵ Thông, giọng nói bằng phẳng như mặt hồ đóng băng, vô cùng sắc lạnh. Nhưng lời nói của hắn cũng khiến ánh mắt mọi hiện loé lên tia cổ quái.

- Hắn đang nói gì thế? Nói một Tiến Hoá Giả cấp chín quá yếu sao!

Có người thì thầm, như không hiểu được ý trong câu nói này.

- Tiến Hoá Giả cấp chín, yếu?

Có người thực sự không cách nào liên hệ được hai từ ngữ này với nhau.

- Ừ, có lẽ hắn không hiểu được Tiến Hoá Giả cấp chín là gì!

- Một tên điên, không cần phải tính toán.

Đám người lấy lại tinh thần, đều có chút đồng tình nhìn Vương Song, không chút để tâm, rõ ràng coi hắn như một kẻ thần kinh.

Chỉ có quản sự Thường và Hà Phương tỏ ra kích động, nhìn chằm chằm Vương Song. Người khác không biết, chứ sao bọn họ không biết được. Thực lực của Vương Song dù là Thường Thừa Viễn cũng thấy hổ thẹn vì không bằng. Bọn họ thật sự có hơi chờ mong dáng vẻ ra tay của Vương Song.

- Đỡ một chiêu của ta, đỡ được, sống!

Vương Song không thèm để ý đến lời nói của những người khác, lạnh lùng nhìn Nguỵ Thông, khí thế quỷ dị xuất hiện trên người hắn.

Trong toàn bộ biệt thự, tất cả mọi người đều im lặng, ngây ngốc nhìn Vương Song, tựa như không thể tin được lời nói này có thể xuất phát từ trong miệng Vương Song.

- Đây là…. muốn khiêu chiến một vị Tiến Hóa Giả cấp chín sao?

Có người lẩm bẩm một mình. Nếu như cường giả nhất giai đã nói như thế, vậy thì bọn họ không ai có thể nói gì, thậm chí có thể tương đương với đồng ý. Nhưng cường giả nhất giai trong thành phố Thiên Thủy chỉ có có một số người, đều tập trung ở chỗ tứ đại bá chủ, sao có thể sẽ tới nơi này.

Không có cường giả nhất gia ra tay, cho dù là Tiến Hóa Giả cùng cấp chín, cũng không thể ngay cả một chiêu đều không tiếp được!

- Đây là tên điên từ đâu tới, mau đuổi hắn xuống!

- Hắn tưởng mình là ai chứ, cường giả nhất giai sao!

- Cho dù là những vị Tiến Hóa Giả cấp chín cùng cấp đều không dám nói một chưởng đánh giết cao thủ đồng cấp!

Tất cả mọi người đều dùng đôi mắt nhìn người chết nhìn Vương Song, không hiểu hắn lấy dũng khí từ đâu ra.

Ngụy Thông cũng là vẻ mặt âm trầm nhìn Vương Song, không có khinh thường giống như những người khác, từ trên người Vương Song, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức của Tiến Hóa Giả khác, cỗ khí thế này khiến hắn mơ hồ có loại cảm giác như đối mặt với cường giả nhất giai trước đó.

Nhưng trong lòng hắn lại phủ định điểm này, cường giả nhất giai trong thành phố Thiên Thủy chỉ có vài người, Thần Hộ xã trưởng đã bảo đảm với hắn, tuyệt đối sẽ không để cường giả nhất giai của thế lực khác đối phó chính mình, đối với bảo đảm của Thần Hộ Thiên Xuyên, hắn vẫn tương đối tin tưởng.

- Có thể nói như vậy, xem ra cũng là một vị Tiến Hóa Giả cấp chín đồng cấp.

Trong lòng Ngụy Thông thầm nghĩ, nhìn Ngụy Nhiên và tam đại thế lực, trong lòng khẽ thở dài, bọn họ vì đối phó chính mình, còn thật sự là bỏ được vốn liếng, thế mà mời được một vị Tiến Hóa Giả cấp chín tới đối phó chính mình.

Chẳng qua, tên Tiến Hóa Giả cấp chín này cũng quá tự đại, thật sự cho rằng dựa vào thực lực cấp chín là có thể một kích đánh chết chính mình sao!

Trong lòng Ngụy Thông có chút quyết tâm, ánh mắt âm lãnh nhìn Vương Song:

- Lập tức, ta sẽ cho ngươi biết, Ngụy Thông ta, cũng không phải là một Tiến Hóa Giả cấp chín bình thường!

Đám người Sơn Bản Nhất Phu thì một mặt cười lạnh nhìn Vương Song, cũng không hề cho rằng Ngụy Thông sẽ không tiếp được một chiêu của Vương Song. Chỉ có Thưởng quản sự và Hà Phương là khóe miệng hơi hiện lên một độ cong, tiếp được một kích của cường giả nhất giai, sao có thể đơn giản như vậy được!

Nhưng đám người Ngụy Nhiên, Đồng Vũ, Bạch Manh Manh không biết thực lực nhất giai của Vương Song trong lòng đều bắt đầu lo lắng, Vương Song là Tiến Hóa giả cấp chín, bọn họ đều rõ ràng, trong mắt bọn họ đều cho rằng, hai người đồng cấp là Tiến Hóa giả cấp chín, cho dù thực lực có sự chênh lệch, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không quá bất hợp lý, Vương Song muốn một kích đánh chết đối phương, khó tránh khỏi có chút tự đại.

- Hừ, đừng nói một chiêu, một trăm chiêu ta cũng tiếp được!

Ngụy Thông cười lạnh, nói:

- Chẳng qua, ngươi chỉ nói ta không tiếp được, nếu như ta tiếp được thì sao!

Ngụy Thông phản bác, dẫu sao Vương Song chỉ nói hậu quả nếu không tiếp được, chưa hề nói kết quả nếu tiếp được, điều này tương đương với việc chỉ có bản thân đang nỗ lực, mà Vương Song thì cái gì cũng không bị tổn thất.

- Ngươi, không tiếp nổi.

Vương Song nghiêm túc liếc hắn một cái, chậm rãi mở miệng, mặc dù trong lòng hắn là sự thật, nhưng rơi vào tai Ngụy Thông thì lại vô cùng chói tai.

Tất cả mọi người nghe được lời nói này, cũng đều giận quá hóa cười, bên cạnh, Bạch Manh Manh và Đồng Vũ đều lặng lẽ ở phía sau Vương Song kéo góc áo hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn đối phương.

Vương Song cũng không hề quan tâm, một mặt lạnh nhạt nhìn Ngụy Thông, khẽ nói:

- Ngươi, đã chuẩn bị xong chưa!

- Để ta xem xem ngươi rốt cuộc là thật sự có loại bản lĩnh này, hay là chỉ đang phô trương thanh thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận