Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1693: Kết thúc!

Trên thổ địa đã biến thành một mảng hoang, ánh mắt Vũ Mục hờ hững nhìn máu đang bao vây Vương Song, khóe miệng cong lên.

- Máu của Vũ thần sẽ không chảy ra vô ích, đạo lý này, ngươi...

Lời Vũ Mục còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh ngạc nói:

- Làm sao có thể?

- Không có gì là không thể, Vũ Mục, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một chút, để cho ngươi biết cái gì là siêu phàm, núi kia cao vẫn còn núi khác cao hơn!

Vương Song lạnh lùng quát một tiếng, một lúc sau, một luồng ánh sáng của kiếm quang bất ngờ lao ra chém xuống.

- Bùm!

Dưới sự kinh ngạc của Vũ Mục, hắn chỉ có thời gian để thiết lập một lá chắn yếu ớt bên ngoài cơ thể, đối với Vương Song một đao đủ để chặt đứt vạn vật, hắn không có chút sức chống cự.

Thâm hình của hắn bay ngược như tơ liễu, thiếu chút nữa vết dao chẻ đôi hắn, máu chảy như sông, từng tia sáng xuất hiện trên thân thể Vũ Mục dường như khép kín miệng vết thương của hắn.

Nhưng Vương Song không cho đối phương có cơ hội hồi phục, điên cuồng chém hết nhát này lại đến nhát khác, nhìn bộ dạng kia dường như không chém chết Vũ Mục thì không thể dừng.

- Láo xược!

Thị vệ của Vũ Mục, nhìn thấy bộ dáng thê thảm hắn, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, chợt hóa thành một đao lưu quang lao về phía Vương Song, lực lượng cấp bậc tinh thần bộ phát, chấn động toàn bộ hư không.

- Bán bộ Tinh chủ, cũng dám ra tay, tự tìm cái chết!

Vương Song nhận ra được sự công kích của đối phương, lạnh nhạt mở miệng, trình độ này của hắn, hoàn toàn có thể nói địch lại, cái gọi là Bán bộ tinh chủ, trừ khi là thiên tài, nếu không cũng chỉ tiếp được một chiêu!

Lời vừa dứt, Thương long đao trong tay Vương Song chém ngang trời, chưởng ấn của Tứ thúc trong nháy mắt nát bấy, thân thể trực tiếp bị chém ra làm hai, lộ ra ra nguyên thần.

Một đao, bán bộ tinh chủ thân xác tan biến, quả là chiến lực của thiên tài đỉnh phong!

Mọi người nhìn thấy một màn này đều hít một ngụm khí lạnh, trong bọn họ có rất nhiều nhân vật là Bán bộ tinh chủ, dẫu sao ở cấp bậc Tinh chủ này có thể nói là lạch trời, ngăn cản được rất nhiều nhân tài cho nên mỗi một thế lực lớn góp lại, trong vô số năm số lượng cường giả Bán bộ tinh chủ nhiều đến đáng sợ.

Thấy thị vệ của mình bị một đao của Vương Song thiếu chút nữa chém chết, lửa giận trong lòng Vũ Mục dâng lên tận trời, nhưng đối mặt với đao quang kinh khủng kia của Vương Song, hiện tại hắn lại đang trọng thương, không thể chạy trốn.

- Chết tiệt, chẳng lẽ Vũ Mục ta cứ như vậy bị đánh bại!

Trong lòng Vũ Mục gào thét.

- Vũ Mục ta thân là đệ nhất thiên kiêu của bộ lạc Vũ thần, tuyệt đối sẽ không bại!

- Vũ thần thiên công!

Một tiếng rống giận, trên người Vũ Mục xuất hiện một khí tức hào hùng có thể phá vỡ thiên địa, khí tức này đã vượt qua cả Bán bộ tinh chủ, thậm chí Vương Song cũng không phát hiện ra khí tức này.

- Không hay rồi, con hàng này muốn liều mạng rồi!

Vương Song biến sắc, Vũ Mục thân là đệ nhất thiên kiêu của bộ lạc Vũ thần, tất nhiên sẽ có tuyệt chiêu liều mạng, giống như hắn nếu quả thật đến mức liều mạng, Vương Song tuyệt đối sẽ vận dụng năng lượng của tam thế thân, cho dù điều này sẽ tạo thành tổn hại cho Tam thế thân, có lẽ Vũ Mục đã bị mình dồn đến đường cùng rồi cho nên bây giờ muốn liều mạng!

- Đoàng…

Tuy nhiên, không chờ Vương Song nghĩ xong cách đối phó, trong hư không một lực lượng mang theo khí tức hoang dã vừa to lớn vừa tràn đầy điên cuồng giáng xuống, trực tiếp trấn áp khí tức toát ra từ cơ thể Vũ Mục.

- A….

Một bóng người già nua không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Vũ Mục, nhìn lão giả áo xám, Vương Song tựa như nhìn thấy thần linh vậy, loại linh khí đó, Vương Song vô cùng quen thuộc, hắn đã từng cảm nhận được.

- Đây là cao thủ cấp Tôn gia của bộ lạc Vũ thần!

Vương Song kinh ngạc nghĩ, giờ khắc này hắn mới hiểu được Đông Tinh Vực khủng khiếp như thế nào, chỉ là một bộ lạc trong đế quốc, đã có một siêu cường giả đáng kính, cho dù bộ lạc này là chân truyền của Vũ thần trong truyền thuyết.



Hắn có thể tưởng tượng được, số lượng cường giả trong Đại Tần đế quốc, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của hắn.

- Vũ trưởng lão, ta thua rồi...

Sự điên cuồng trong mắt Vũ Mục dần dần biến mất, thấy lão giả trước mắt, thanh âm khàn khàn mở miệng.

- Thắng bại là chuyện thường tình, ai có thể cả đời bất bại, không sợ thất bại, đáng sợ nhất mất đi một trái tim Vũ đạo!

Người được gọi là Vũ trưởng lão trầm giọng nói, thanh âm giống như tiếng chuông, nghe thật chói tai.

- Tổ tiên của chúng ta, cả đời trải qua mấy chục lần thất bại, hơn nữa phần lớn là bị cổ cự thú đánh bại, nhưng cuối cùng Vũ thần vẫn có thể trấn áp toàn bộ cự thú!

- Đây chẳng qua chỉ là một lần thất bại mà thôi, đây đối Vũ Mục ngươi mà nói chưa chắc là chuyện xấu, để cho ngươi biết mình chưa đủ, thấy sự chênh lệch của mình và người khác mà trở về khắc khổ tu luyện hơn nữa.

- Chờ đến khi ngươi tu luyện thành công, đương nhiên sẽ có cơ hội phục thù cho lần thất bại này.

Nghe thấy Vũ trưởng lão nói vậy, ánh mắt Vũ Mục dao động, một tia ủy khuất xuất hiện, nhìn Vũ trưởng lão .

Bạn cần đăng nhập để bình luận