Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1608: Thức thứ tư!

- Nhưng trong khoảng thời gian này, chúng ta trái lại có thể làm chút chuyện, để đệ tử đi khiêu khích đối phương, nếu đối phương dám ứng chiến, vừa hay có thể chém giết những đệ tử này!

Mục Huyền bình thản nói, đây là đang chuyển dời sự chú ý của đối phương, để thuận tiện sắp xếp cho bản thân.

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu.

Khi tam tông mưu đồ một số chuyện bí mật, bên trong Thanh Nguyên Tông, cũng tiến hành hội nghị cấp cao.

Bên trong đại điện cao tầng của Thanh Nguyên Tông, Thanh Nguyên Tử, Lôi Càn, Dương Thanh Huyền, Mộ Linh Tuyết, Thạch Nghị... gần như toàn bộ Phong Chủ cảnh giới Tinh chủ đều ở đây, Thái Thượng Trưởng Lão cũng đến đông đủ.

Hơn mười người cảnh giới Tinh chủ, khí tức cuồn cuộn như Thiên Uy vậy, quấn quýt lấy nhau, nếu một võ giả không phải cảnh giới Tinh chủ tiến vào bên trong, chỉ sợ là không thể tiếp nhận khí thế đó t, thân thể nháy mắt vỡ ra.

Nhưng người ở hiện trường không để ý, ánh mắt đều nhìn Thanh Nguyên Tử, nghe lời hắn nói.

- Bây giờ Tam tông liên hợp, Thanh Nguyên Tông chúng ta chỉ thể cố thủ tông mông, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra với Thanh Nguyên Tông ta, Thanh Nguyên Tử ta thân là tông chủ, hổ thẹn với các vị Tiền Bối!

Thanh Nguyên Tử nhìn mọi người, thở dài một hơi, vẻ mặt bi thương nói.

- Tông chủ, Tam tông liên thủ, thực lực đã vượt qua chúng ta quá nhiều, đây không phải sai lầm của ngài!

Bên cạnh Lôi Càn nhẹ giọng an ủi Thanh Nguyên Tử.

- Không sai, sư huynh, chuyện này không trách ngươi, nếu muốn chịu trách nhiệm, chúng ta đều có trách nhiệm, trách thực lực của chúng ta không đủ mạnh, nếu bây giờ trong tông môn chúng ta có Tôn Giả tọa trấn, những người kia không có gan đánh tới cửa!

Mộ Linh Tuyết vẻ mặt lạnh lùng giống như một núi băng.

- Không sai, tuy Tam tông liên hợp, nhưng chúng ta có Thanh Nguyên chuông phòng ngự, tam tông muốn tấn công vào cũng là chuyện mơ mộng hão huyền, ta thật sự muốn xem xem, bọn họ có thể vây bắt chúng ta bao lâu, trừ phi bọn họ nỡ từ bỏ sào huyệt của mình!

Một bên khác, một lão giả tóc trắng phơ tức giận nói.

Bên cạnh hắn, còn mấy tên lão giả, tóc bạc mặt hồng hào, nhưng khí tức trên thân cường đại, đây đều là Thái Thượng Trưởng Lão của Thanh Nguyên Tông, bình thường bọn họ đều bế quan trong bí cảnh, trừ phi tông môn gặp phải nguy cơ sinh tử, nếu không bọn họ sẽ không xuất quan.

Mà bây giờ, biết được tình cảnh của tông môn, bọn họ đều rất kinh sợ, lần lượt xuất quan, bảo vệ tông môn.

- Thanh Nguyên chuông chính là Trấn Tông Chi Bảo của chúng ta, không phải Tôn Giả không thể phá, có bảo vật này tại, có thể bảo hộ Thanh Nguyên Tông ta vượt qua kiếp nạn này!

Một lão giả khác vuốt râu mình, trầm giọng nói nhìn Thanh Nguyên Tử,

- Bảo vật tông môn này nhất định phải nắm giữ trong tay ngươi, không thể để ai khác tiếp nhận, phối hợp thực lực bán bộ Tôn giả của ngươi, đủ để cho tam tông ngừng bước!

- Sư thúc yên tâm, Thanh Nguyên chuông vẫn luôn trong lòng bàn tay của ta, người ở chuông ở, người chết chuông vỡ!

Thanh Nguyên Tử trầm giọng nói, trong giọng nói hắn hơi lo lắng.

- Thế nhưng đám người Mục Huyền không ngốc, bọn họ biết rất rõ ràng chúng ta có Thanh Nguyên Chuông, dựa vào lực lượng của bọn họ, căn bản không thể đập vỡ, nhưng bọn hắn vẫn xuất thủ, trực tiếp tuyên chiến với chúng ta, điều này chứng tỏ gì?

Nghe vậy, bên trong đại điện nhất thời trở nên yên tĩnh, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lo lắng cũng không cách nào che giấu, chuyện này bọn họ cũng nghĩ đến, chỉ là không muốn nói mà thôi.

- Chứng tỏ bọn họ nắm chắc có thể đập vỡ phòng ngự của Thanh Nguyên chuông, nói cách khác, bọn họ có thể mời đến một vị Tôn Giả!

Thạch Nghị trầm giọng nói, vừa nói xong, mọi người bên trong đại điện vẻ mặt đều thay đổi.

- Không sai, đây chính là điều ta lo lắng nhất, bọn họ không đáng để lo lắng, Tôn Giả chưa xuất hiện mới là đáng sợ nhất !

Thanh Nguyên Tử thở dài một tiếng.

- Tuy ta đã là Bán Bộ tôn giả, vừa có Thanh Nguyên chuông, nhưng so với Tôn Giả thật sự, sợ rằng ta ngay cả ba chiêu của đối phương cũng đỡ không nổi! Thanh Nguyên Tông chúng ta tốt xấu gì cũng từng là một trong cửu tông, ai sẽ xuất thủ!

Một trưởng lão tức giận.

- Cổ sát tông!

Ngoài cửa vang lên một giọng nói, mọi người ngoái đầu lại nhìn, phát hiện vậy mà là Chu Càn!

- Chu Càn sư đệ!

- Chu Càn sư huynh!

Nhìn thấy Chu Càn, đám người Lôi Càn, Dương Thanh Huyền đều đồng thanh lên tiếng.

Một số Thái Thượng Trưởng Lão nhìn thấy Chu Càn, trong mắt tràn đầy sự áy náy và đáng tiếc.

- Là tiểu Càn à, chúng ta chắc là lâu rồi chưa từng gặp nhau nhỉ, chớp mắt đã nhiều năm vậy rồi, ngươi vẫn tốt chứ.

Lão giả bắt đầu nói chuyện khi nhìn thấy Chu Càn, trên mặt nặn ra một nụ cười, nói với Chu Càn.

- Đa tạ sư thúc quan tâm, những năm nay đệ tử tất cả vẫn mạnh khỏe!

Chu Càn nhìn lão giả, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Haizzz năm đó ngươi vì tông môn xuất chiến, kết quả dẫn đến tu vi của bản thân...

Lý trưởng lão nhìn Chu Càn, khóe môi nhúc nhích, muốn nói gì, nhưng lại không nói ra được.

Chu Càn bật cười lớn, xem ra cũng không thèm để ý.

- Trưởng lão không cần để ý, đây là mệnh của Chu Càn ta, không trách người khác được, chí ít Chu Càn còn lại một mạng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận