Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1956: Chiến đấu với Cổ Diễn (2)

Vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, hai tay chuyển động, khơi dậy không gian xung quanh, nhưng lại bị tám linh khóa nguyên trận phong tỏa, hắn khơi dậy nguyên lực cực kỳ ít ỏi!

- Vỡ nát!

Vẻ mặt Cổ Diễn lạnh như băng, đỉnh đầu thần tháp tử sắc bỗng nhiên vang lên một tiếng, giống như một đứa trẻ khóc lóc kể lể, Cổ Diễn cố gắng chịu đựng đau khổ trong lòng, ngang nhiên đập nát thần tháp!

Thần tháp sụp đổ, kết quả vụ nổ đã phá vỡ hoàn toàn đại trận này, bại lộ trong tinh hà, một khắc sau, nguyên lực vô biên tấn công Cổ Diễn, sau lưng Cổ Diễn hình thành một nguyên lực cuồn cuộn như đại dương bao la

Nguyên lực mênh mông dần sôi trào, phảng phất có thứ gì sắp từ trong đó hiện ra, rất nhanh, nguyên lực hải dương hướng phía gương mặt tách ra, một con mắt u ám hiện lên, ước chừng khoảng trăm trượng lớn nhỏ, giống như ánh mắt của sinh vật nào đó.

Nhìn ánh mắt này, Vương Song cảm giác suy nghĩ của mình tựa như đã tạm ngừng.

Chớp mắt, suy nghĩ tạm ngừng, không gian đóng băng!

Suy nghĩ dần chậm chạp, thậm chí ngay cả ánh đao cũng trở nên ảm đạm hơn, gần như muốn biến mất!

Bóng người Chu Càn cũng giống như tượng gỗ vậy, dần đông cứng lại, những ngôi sao trên đỉnh đầu cũng trở nên hư ảo.

- Muốn tiêu diệt ta, chỉ bằng các ngươi, còn chưa đủ!

Thanh âm lạnh như băng của Cổ Diễn vang lên, một khắc sau, con mắt này chợt từ trong đại dương dâng lên, bao trùm cả người Cổ diễn!

Một khắc sau, cơ thể Cổ Diễn vừa động, dường như trở nên hư ảo hơn rất nhiều!

Cùng thời khắc đó, đòn tấn công của Vương Song và Chu Càn cũng lập tức rơi xuống!

Hai đòn tấn công có thể đập vỡ vô số ngôi sao rơi xuống, như thủy triều, nhấn chìm Cổ Diễn.

- Rầm.

Tựa như vô số ngôi sao nổ tung, năng lượng kinh khủng trùng trùng điệp điệp, đánh về phía phương hướng xa xôi, nguyên thạch trong chu vi mấy trăm ngàn dặm đều bị quét sạch.

Mà ở một không gian vô hình, Chiến Tôn giống như một tôn Man Hoang thần linh, thân người cao dài đến một trăm ngàn trượng, nhất cử nhất động, có thể nghiền nát vô số ngôi sao!

- Rầm

Đang lúc vẫy tay, Chiến Tôn khiến không gian trước mắt vỡ vụn, nhưng một khắc sau, lại một tầng không gian hiện lên, tiếp bao phủ Chiến Tôn.

Giống như như từng tầng vòng tròn, cái này bên trong cái kia, cho dù cái này bị phá hủy, cũng sẽ xuất hiện một cái khác, tuần hoàn lặp đi lặp lại.

- A, nhất niệm Vạn Giới, mặc dù mưu lợi, nhưng cũng đủ để vây hãm Tôn Giả một canh giờ!

Chiến Tôn cười lạnh một tiếng, ánh mắt chớp không ngừng, không ngừng phá hủy từng tầng không gian, thỉnh thoảng, trong hư không đột nhiên xuất hiện một thanh Hoàng Kim Thần Kích, rơi thẳng xuống Chiến Tôn, khiến cho thân thể Chiến Tôn lảo đảo, một tiếng “keng” phát ra, giống như kim loại va chạm!

Bỗng nhiên bị tập kích, Chiến Tôn thuận tay đánh, trực tiếp phá hủy khoảng không phía trước, một bóng người bị đánh trúng, nhưng Thanh Nguyên Chung bỗng nhiên xuất hiện, chắn phía trước Dương Mạt, chặn lại một chưởng của Chiến Tôn

- Keng!

Bàn tay Chiến Tôn cổ xưa va chạm với Thanh Nguyên Chung, tạo ra một âm thanh dữ dội.

Thanh Nguyên Chung, phối hợp với sức chiến đấu của Dương Mạt, cộng thêm khả năng khống chế không gian của Tiểu Không, mới có thể khiến hắn tấn công Chiến Tôn tùy ý!

Dương Mạt phối hợp với Thanh Nguyên Chung, trong nháy mắt rút về phía sau, biến mất trong khoảng không.

Lúc này, Dương Mạt và Tiểu Không đều cảm nhận được đợt tấn công kinh khủng cách đó không xa, tất cả giật mình, nhưng mà, bọn họ đều hiểu phần còn lại đều do mình quyết định, nhất định phải vây hãm Chiến Tôn vừng vàng, không để cho hắn tham gia vào cuộc chiến của Vương Song, Chu Càn!



Sóng xung kích kinh khủng còn chưa tan đi, Vương Song và Chu Càn đồng thời xuất hiện, sắc mặt cứng lại, bọn họ nhìn về phía trung tâm va chạm phía trước, cảm thấy vô số sóng năng lượng.

Trước một đòn, mắt Cổ Diễn chớp cơ hồ muốn đóng băng suy nghĩ của bọn họ, may mắn Vương Song có Thanh Liên bất diệt bảo vệ, Nguyên Thần của Chu Càn đã sụp đổ, đòn này đối với hắn mà nói thật ra tác dụng cũng không phải là quá lớn!

Bão táp hư không tản đi, bóng ngươi Cổ Diễn dần hiện lên, giống như một đoàn âm u, như là nước gợn sóng, phơi bày trước mắt bọn họ.

- Khụ khụ…

Cổ Diễn Tôn Giả ho khan không ngừng, trên người có vết thương rơm rớm máu, trông vô cùng đáng sợ.

- Đao ý, lại là đao ý, khó trách chớp mắt của ta không ngăn được đòn tấn công của các ngươi, nhưng, cái chớp mắt của ta có thể xoay chuyển thời không hiệu quả, xoay chuyển ngắn ngủi thời không trong nháy mắt!

- Nếu không, một đòn tới, ta sợ rằng thật sự phải bỏ mạng!

Cổ Diễn vừa nói, vết thương trên người khôi phục không ngừng, trong nháy mắt, vết thương đã khôi phục nhiều.

Vương Song và Chu Càn thấy vậy, mặt biến sắc, không chút do dự, Vương Song bước chân đạp một cái, biến thành một chùm ánh sáng, Côn Bằng Thánh Thuật vận chuyển, trước mắt Cổ Diễn sáng lên, cảm giác như một con cá hắc bạch từ đại dương vô tận hiện lên, biến thành một con chim đại bàng dài đến vạn trượng!

- Rầm

Không phản ứng kịp. Cổ Diễn cảm thấy thân thể mình đau xót, trực tiếp bay ngược ra ngoài!

Trong tinh không, tựa như hiện lên vô số bóng người, mỗi một bóng người đều là Vương Song, giống như sóng gợn thời quang kích động, mỗi một bóng người cùng lúc tấn công, thân thể Cổ Diễn trực tiếp bị đánh tan nát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận