Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 555: Mối quan hệ kỳ quái!

Phía xa, là những dãy nhà bằng phẳng, môi trường ở đó sạch sẽ hơn chỗ này rất nhiều, không có nước thải chảy ngang, trên đất rác thải khắp nơi, xuyên qua đám người, tinh thần cũng tốt hơn đám người ở đây rất nhiều. Hai khu vực bị ngăn cách bởi một hàng rào thép, binh lính đang canh cửa, nhìn dòng người tấp nập ra vào.

Phía xa hơn, có từng tòa nhà hoặc biệt thự, các loại hoa cỏ cây cối tô điểm trong đó, giống như thế ngoại đào nguyên, chẳng qua Vương Song vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái, chứ không thể nhìn rõ chi tiết cụ thể! Đó là nơi gọi là đặc khu ở thành phố Thiên Thủy đi.

Vương Song đi theo hai người Hồ Vạn Châu, Trương Dũng đi về phía trước, thỉnh thoảng nhìn thấy những đứa nhỏ quần áo rách rưới không chút sức lực nằm rải rác khắp các con hẻm, đều là dáng vẻ đói tới nỗi chỉ còn da bọc xương, cho dù là nữ nhân cũng đều là đầu bù tóc rối, quần áo rách tung tóe quấn ở trên người, khi đi qua một số phòng trọ, Vương Song còn nhìn thấy đôi khi có nam nhân ra ra vào vào, gương mặt tràn đầy vui vẻ, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy từng người từng người nữ nhân áo quần không đủ che thân dẫn theo nam nhân vào trong phòng, trong phòng, mơ hồ truyền đến những tiếng rên rỉ nhàn nhạt.

Sắc mặt Vương Song lặng thinh, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, bọn họ đã đi vào một ngôi nhà trệt thấp bé rách nát, căn phòng trông rất cũ kỹ, có một cái sân không tới mười mét vuông, trong phòng, có một người phụ nữ độ tuổi trung niên đang nấu cơm, nhìn thấy đám người Hồ Vạn Châu, khuôn mặt lộ ra sự kinh hỷ không thể che giấu, nhưng Vương Song cảm giác nụ cười của nữ nhân này dường như là hướng về phía Vương Dũng!

- Lão Hồ, ngươi về rồi à!

Nữ nhân có chút kinh hỷ kêu lên, lập tức vội vàng bước tới nhận lấy túi lương thực trong tay Hồ Vạn Châu, trông có vẻ rất quan tâm hỏi:

- Nhiệm vụ lần này không gặp phải nguy hiểm gì chứ?

Ánh mắt lại không dấu vết liếc nhìn Trương Dũng, Trương Dũng khẽ lắc đầu, động tác rất nhỏ, nếu như Vương Song không nhìn kỹ chỉ sợ đúng thật là nhìn không ra.

“Ha, xem ra quan hệ của nữ nhân này và Trương Dũng có chút phức tạp nhỉ!

Trong lòng Vương Song cười lạnh, thật sự có chút cảm thấy bi ai vì Hồ Vạn Châu.

- Ừ, vận khí lần này tương đối tốt, không có tổn thất một người, Văn Văn cón chưa quay về sao?

Hồ Vạn Châu mỉm cười rồi nói.

- Chưa, nàng còn chưa tan làm, lão Hổ, đây là?

Nữ nhân nói, nhìn Vương Song, trên mặt lộ ra một vòng nghi hoặc.

- Quên giới thiệu với ngươi, đây là Vương Song, tiểu huynh đệ ta mới quen, hắn lạc đường ở dãy núi Đại Hưng, ta dẫn hắn đi ra. Tuổi của hắn tương đương với Văn Văn, ngược lại có thể làm quen.

Hồ Vạn Châu cười cười giải thích cho nữ nhân, nói rồi, giới thiệu nữ nhân với Vương Song:

- Tiểu Vương, đây là Trương Hà, vợ của ta, trù nghệ của nàng cực kỳ giỏi, một lúc nữa ngươi sẽ biết! Nhiều năm như vậy, trù nghệ của ai ta cũng không phục, cũng chỉ bội phục trù nghệ của tẩu tử ngươi, một ngày đều không muốn rời, ha ha!

Trong lòng Vương Song tuy rằng hơi nghi ngờ quan hệ giữa nữ nhân này và Trương Dũng, nhưng trên mặt không lộ ra chút kỳ lạ nào, mỉm cười nói:

- Chào tẩu tử, suốt quãng đường ta đều nghe Hồ ca không ngừng nói ngươi rất xinh đẹp, bây giờ nhìn thấy, Hồ ca vẫn còn quá khiêm tốn!

- Đều là lão Hồ thổi phồng thôi, đều lớn tuổi rồi, da dẻ vàng sạm, xinh đẹp ở chỗ nào.

Trương Hà dáng vẻ thoạt nhìn cũng chỉ là hơn ba mươi tuổi, không vàng vọt xanh xao giống như những nữ nhân khác, trên mặt dù không trang điểm, nhưng lại sạch sẽ, một đôi lông mày dài, mắt trong như nước, dáng người vô cùng đầy đặn, khiêm tốn nói, chẳng qua ánh mắt hơi hơi nhíu lại bộc lộ ra đối phương rất hưởng thụ.

Vương Song hơi liếc mắt nhìn lại, Trương Dũng nhìn vóc dáng đầy đặn của nữ nhân này, trong mắt lóe ra một vòng lửa nóng.

- Được rồi, một lúc sau nói chuyện tiếp, mau đi nấu cơm đi, gần một ngày chưa được ăn cơm rồi! Vừa hay tiểu Vương không có chỗ về, trước cứ ở lại nhà chúng ta đi.

Hồ Vạn Châu phất phất tay, ra hiệu cho Trương Hà đi nấu cơm.

Nghe xong, sắc mặt Trương hà nhất thời biến đổi:

- Ở lại nhà chúng ta? Vài ngày?

- Làm sao, hắn không thể ở lại nhà chúng ta sao!

Hồ Vạn Châu nhìn biểu tình kia của vợ mình, nhất thời nhíu mày, có chút tức giận nói.

- Không phải, lương thực nhà chúng ta…

Trương Hà khó xử muốn lên tiếng, Vương Song trực tiếp cắt ngang, mỉm cười nói:

- Tẩu tử đừng hiểu lầm, ta tạm thời không quen thuộc với căn cứ thành phố Thiên Thủy, hai ngày nữa ta sẽ rời khỏi, đi vào tìm chỗ ở, sẽ không ăn không lương thực của các ngươi, đây là hai mươi cân lương thực, xem như khẩu phần ăn của ta trong hai ngày này.

Dứt lời lập tức đưa túi lương thực trong tay cho đối phương.

- Tiểu Vương, ngươi nói gì thế, mau thu lại lương thực, nếu ta đã dẫn ngươi ra, vậy thì, ngươi muốn ở bao lâu đều được, vấn đề lương thực ngươi không cần lo lắng!

Hồ Vạn Châu cảm thấy thể diện của bản thân đều bị Trương Hà ném đi, rất tức tối mở miệng, không hề nói nhiều đẩy túi lương thực lại cho Vương Song.

- Còn không đi nấu cơm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận