Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1234: Cấm địa! (2)

- Chúng ta đi mau!

Tiểu Không đột nhiên mở miệng, giọng nói vang lên trong đầu Vương Song, giọng điệu có chút gấp rút.

Vương Song nghe vậy, ánh mắt ngưng đọng, không chút do dự, hóa thành một luồng lưu quang bay về!

Vương Song không biết khu rừng rậm rốt cuộc to lớn như thế nào, hắn bay cả ba giờ, vẫn không đi ra khỏi, điều này khiến hắn có chút kinh hãi.

Hơn nữa, Vương Song phát hiện một hiện tượng kỳ quái, trong rừng rậm lớn như thế, vậy mà không có một tiếng kêu của côn trùng, tiếng hót của chim chóc, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như là cả khu rừng rậm không có bất kỳ một sinh vật sống nào.

Một cảm giác âm lãnh không ngừng mà xâm chiếm cơ thể của Vương Song, thậm chí hạt bồ đề Vương Song mang theo trên người cũng bắt đầu chấn động, tản ra một luồng ánh sáng nhu hòa, xua tan luồng âm lãnh này.

Ánh sáng nhu hòa quang vẩy xuống, bao bọc xung quanh Vương Song, Vương Song mơ hồ có thể cảm nhận được dường như có đồ vật gì đó ở xung quanh, nếu như không phải hạt bồ đề trong tay mình phát ra ánh sáng, chính Vương Song cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì!

- Đi mau, nơi này quá tà tính!

Tiểu Không gầm nhẹ, nó thân là Khí Kinh, cảm giác có chút rùng mình với nơi này, liên tục thúc giục Vương Song.

Vương Song cắn răng, kiên trì tiếp tục bay, xung quanh một số sinh vật vô hình dường như đang không ngừng đi theo hắn, thậm chí Vương Song cũng có thể cảm nhận được ánh sáng của hạt bồ đề phát ra tiếng "Xèo xèo", dường như bị gặm nuốt.

Nhìn lấy luồng ánh sáng này đang giảm bớt với một tốc độ nhỏ bé không thể nhận ra, Vương Song càng kinh hãi, Thiên Ảnh Bước triển khai với tốc độ cao nhất, giống như là một tia chớp nhanh chóng bay tới đằng trước!

Chỉ chớp mắt vượt qua hơn mười dặm hơn trăm dặm, nhưng mà khu rừng rậm này dường như không có giới hạn, mặc kệ Vương Song bay như thế nào, đập vào mắt vẫn là khu rừng rậm dày đặc chi chít vô tận.

Vương Song muốn bay lên không trung, quan sát khu rừng rậm này một chút, lại bị Tiểu Không ngăn cản.

- Một khi vượt qua khu rừng rậm này, sẽ có khủng bố kinh khủng xuất hiện!

Sắc mặt Tiểu Không vô cùng nghiêm túc, khiến Vương Song từ bỏ suy nghĩ này.

- Ngươi thử qua rồi à?

Vương Song hỏi thăm, lời vừa nói ra khỏi miệng lập tức có chút hối hận, đây không phải rõ ràng sao, nếu như Tiểu Không không tự mình thử, làm sao có thể biết được!

- Trước khi ta thăng không, không ngờ lại gặp được Hắc Ma Lôi vô cùng hiếm thấy, chuyên dùng để đối phó Linh Thể! Suýt chút nữa đã đánh tan ta!

Tiểu Không có chút không cam tâm mở miệng.

Vương Song im lặng, nhìn xung quanh:

- Chẳng lẽ muốn bị nhốt đến chết ở chỗ này sao?

- Ta nghĩ, hẳn là chúng ta đã xâm nhập vào bên trong một cấm địa nào đó!

Tiểu Không thở dài:

- Trong Đại Vũ Trụ, sợ nhất là các loại cấm địa, đủ loại nguyên nhân hình thành những cấm địa này, nhưng đều có một đặc điểm chung, cực kỳ nguy hiểm, một số cấm địa bình thường một số Tinh Chủ cũng có thể bình yên vô sự đi ra, một số cấm địa nguy hiểm cho dù là Tôn Giả tiến vào cũng phải chết không cần nghi ngờ gì!

- Thậm chí một số cấm địa kinh khủng nhất, cho dù là Vô Thượng Tồn Tại tiến vào cũng sẽ bị thương, thậm chí rơi vào nguy hiểm!

- Trước tiên đừng nói nhảm, nghĩ cách ra ngoài! Còn tiếp tục như thế, hạt bồ đề cũng kiên trì không được bao lâu nữa!

Vương Song thấp giọng quát.

Khi đang nói chuyện, ánh sáng hạt bồ đề phát ra cũng dần trở nên yếu ớt lần nữa.

- Không có cách, trước đó ta chưa từng đi cấm địa, chỗ như thế này quá nguy hiểm, ta cũng không biết đây là cấm địa nơi nào!

Tiểu Không khoát khoát tay, ra hiệu chính mình cũng không có cách nào.

- Vãi!

Vương Song thấp giọng chửi một câu, nhìn khu rừng rậm phía xa, cảm giác được một nỗi bất lực vô tận.

Dường như cảm nhận được tình cảnh của Vương Song, hạt bồ đề trong tay đột nhiên hào quang tỏa sáng, giống như là một mặt trời nhỏ càn quét bốn phía, ven đường đi qua, Vương Song có thể nghe được những tiếng "Chít chít", dường như có một loại sinh vật nào đó bị thiêu đốt.

Lúc này, Vương Song dường như phát giác không gian thông thoáng, chạy về phía trước, lần này, hắn cũng không bay bao lâu, chưa đến thời gian nửa nén hương, Vương Song nhìn thấy ranh giới của thế giới bên ngoài như ẩn như hiện, đó là một mảnh đất đai màu vàng.

Vương Song vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng đã đi ra ngoài, không khỏi tăng tốc.

"Vù"

Vương Song bay ra khi rừng rậm này, ánh sáng phát ra của hạt bồ đề trong tay cũng biến mất theo, Vương Song thu hạt bồ đề lại, nhìn sau lưng mình, lúc này mới phát hiện bản thân từ trong một dãy núi đi ra, dãy núi cũng không lớn, chỉ khoảng ngàn dặm, nhưng lại vô cùng trang nghiêm, từ bên trong nhìn thấy cây cổ thụ xanh ngắt ướt át, nhưng nhìn từ bên ngoài lại là một khoảng đen kịt, nhìn qua không giống như một cánh rừng chút nào, mà chính là một khu mộ phần.

Trong mơ hồ, Vương Song có thể cảm nhận được một sự chết chóc cực hạn ở trong vùng núi này xuất hiện, chỗ sâu của dãy núi, dường như có xương trắng, quan tài màu đỏ xuất hiện, cờ trắng phấp phới trong gió, tiếng khóc càng lúc truyền đến từ xa, khiến cho Vương Song cảm thấy rùng mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận