Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1176: Tần Mẫn

Đến lúc đó, thu hoạch của bản thân đến tuyệt đối vượt xa những phần cổ phần này.

Hắn cũng nhìn ra, Vương Song căn không thèm để ý chút cổ phần ấy, hắn chỉ cần một lý do xuất thủ mà thôi!

Mặc dù không biết tại sao tập đoàn Nhậm gia lại đắc tội với Vương Song, nhưng Tôn Hi Hạo vẫn cảm thấy như có một chậu nước đá mát lạnh đổ xuống người mình giữa mùa hè nóng nực, thoải mái thấu tận tâm can!

Thành phố Thịnh Hải

Trong biệt thự cỡ nhỏ, một nữ nhân đang đứng trên ban công lầu hai, dung mạo nàng cũng không phải là rất đẹp, nhưng càng nhìn càng thấy xinh đẹp, đôi mắt to tròn, lông mày khá dài. Trông thiếu chút ôn nhu nữ tính, nhưng lại có thêm chút hào hùng khí khái.

Thân người mặc áo sơ mi phim hoạt hình màu tím, chỉ dài tới bụng, lộ ra một đoạn vòng eo bóng loáng trắng nõn, phía dưới mặc quần bò rách, lộ ra cặp đùi thon trắng.

Lúc này, nữ tử trông có chút phản nghịch này đang lẳng lặng nhìn về phía xa, trong mắt dường như đang suy tư điều gì.

- Mẫn, hai ngày này hiện ngươi ra ngoài chơi, ngươi cũng không đi, Sao vậy?

Bên cạnh, một nữ tử trông cực kỳ xinh đẹp mở miệng cười hỏi. Mặc áo ngắn tay, trên áo có hoa văn là một số bông hoa, phía dưới mặc quần đùi, lộ ra bắp đùi thon dài.

Nữ tử trông mới hai lăm hai sáu, trên mặt trang điểm tinh xảo. Nhưng dường như lại có chút phản nghịch, trên tai đeo hai bông tai lớn, trông chẳng ra thể thống gì cả.

Tần Mẫn nghe thấy lời của nữ tử, lắc đầu, thấp giọng mở miệng:

- Không có tâm tư.

- Nghe nói Tần bá phụ muốn kết thông gia với Nhậm gia, ngươi nghĩ thế nào?

Nữ tử dò hỏi. Nàng là hảo tỷ muội của Tần Mẫn, cũng là thiên kim của gia tộc Tiết gia—— Tiết Ngưng, dù sao với đẳng cấp của bọn họ thì vẫn có phe cánh nhỏ.

- Gia hỏa này, ta nghe vài bằng hữu nói là một hoa hoa công tử, nhưng mà đa số nam nhân giờ đều như thế.

Tiết Ngưng nói, xem ra cũng đã mất thời gian điều tra một phen.

- Đồng thời, bây giờ mắt xích tài chính của bá phụ bị đứt gãy, cũng chỉ có như vậy, Nhậm gia mới có thể nguyện ý ra tay giúp đỡ Tần bá phụ. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, những người giống như chúng ta, hôn nhân cũng không được tự mình lựa chọn, mẫu thân của ta cũng vậy.

- Ta biết!

Tần Mẫn quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tiết Ngưng:

- Ta cũng không phản đối, thực ra, ta cũng không quan tâm mình gả cho ai, dù sao chỉ cần người nào có thể giúp cha ta thoát khỏi cảnh khó khăn, như vậy ta sẽ gả cho người đó.

- Nhưng mà, ta chỉ đang nghĩ đến một vài chuyện trước đây mà thôi.

Trong mắt nàng dường như xuất hiện một vài ký ức, trong đầu một bóng người lóe lên rồi biến mất.

- Có thể, hắn cũng sớm đã biến mất trong mạt thế rồi.

Tần Mẫn ở trong lòng tự lẩm bẩm.

- Được rồi, chuyện trước kia cũng đừng nghĩ nữa, đêm mai chúng ta tính cử hành một bữa tiệc nhỏ, ngươi cũng không thể cho chúng ta leo cây đấy, nhất định phải tới đó, lần này ta cũng mời không ít người có địa vị của thành phố Thịnh Hải! Những người này sau này đều là nhân mạch của chúng ta, có trợ giúp rất lớn, đồng thời Nhậm Hành Viễn cũng tới.

Tiết Ngưng an ủi Tần Mẫn.

Sau đó tán gẫu thêm tí nữa rồi Tiết Ngưng rời đi, nhìn thân ảnh Tiết Ngưng ngồi lên một chiếc xe thể thao rời đi, trong mắt Tần Mẫn lóe lên vẻ mê mang.

- Nhân mạch? Ta làm như vậy thực sự đúng nhỉ?

- Cốc cốc cốc.

Tiếng đập cửa vang lên, Tần Mẫn vội vàng thu hồi biểu hiện trên mặt, sau đó nhìn thấy phụ thân mình đến.

Đây là một nam tử trung niên ổn trọng, đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên một vòng tinh quang, trông vô cùng khôn khéo cùng già dặn.

- Cha!

Tần Mẫn nhu thuận kêu một tiếng.

- Mẫn, nha đầu A Ngưng trông rất vui vẻ, các ngươi vừa nói gì thế?

Sắc mặt Tần Chính Nghĩa ôn hòa mở miệng, trong mắt lại hiện lên vẻ áy náy.

- Không có gì, nha đầu này bảo ta ngày mai đến tham gia một buổi yến hội mà thôi.

Tần Mẫn nhẹ giọng mở miệng nói. Giọng nói có chút bất lực, nàng cũng không ngốc, đương nhiên biết mục đích của cuộc tụ tập này, đơn giản là tuyên bố quan hệ của minh và Nhậm Hành Viễn.

- Ai, nha đầu, thật xin lỗi.

Vẻ mặt Tần Chính Nghĩa càng áy náy hơn, vì sự tồn vong của công ty mình, hắn phải lôi kéo cả nữ nhi mình vào trong đó.

- Nếu ngươi không bằng lòng, vậy thì chuyện này bỏ đi!

Tần Chính Nghĩa khẽ cắn môi:

- Không thì chúng ta rời khỏi thành phố Thịnh Hải này, đến nơi khác làm lại từ đầu.

- Không sao đâu, cha!

Tần Mẫn lắc đầu, nàng biết Tần Chính Nghĩa vì phần cơ nghiệp này mà trả giá bao nhiêu, hài cốt thủ hạ mất bao nhiêu, nếu bọn hắn thật sự ngã xuống, chỉ sợ bọn họ không thể thoát khỏi thành phố Thịnh Hải này!

- Cha, Nhậm Thanh kia nói thế nào, hắn muốn làm sao mới trợ giúp Tần gia chúng ta?

Tần Mẫn lập tức nói sang chuyện khác, không muốn nói về chuyện này nữa.

- Lão gia hỏa này, kiên trì chờ đến ngày ngươi và Nhậm Hành Viễn kết hôn mới ra tay trợ giúp chúng ta, giải quyết vấn đề tiền bạc của chúng ta!

Nói đến Nhậm Thanh, vẻ mặt Tần Chính Nghĩa không khỏi lộ vẻ phẫn nộ, gần như sắp bùng nổ luôn rồi.

- Tên hỗn đản này!

Tần Mẫn nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ phẫn nộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận