Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 145: Tin tức ngoài ý muốn

- Ta quyết định chia bọn ngươi làm ba tiểu đội chiến đấu, Lý Tân là đội trưởng đội một, Chương Nghiệp là đội trưởng đội hai, Vương Hổ là đội trưởng đội ba! Các ngươi chia nhau ba mươi người, chém giết Zombie ở xung quanh thôn!

- Lưu Hâm thì đảm nhiệm tiểu đội trưởng sưu tầm vật tư, phụ trách sưu tầm vật tư bình thường, đội viên dưới tay hai mươi người!

- Về phần thiếu người, các ngươi có thể đi tới những người này trong Lý gia thôn nhận người, tạo thành nhân viên vũ trang, về phần phụ nữ thì là phân phối một số nhiệm vụ cho bọn họ, mà tiểu hài tử thì để bọn họ lấy học tập làm chủ, lão nhân, cũng cho bọn họ an bài một số nhiệm vụ đủ khả năng, chỉ có công tác, mới có thể được cấp thực vật!

- Đúng, còn có Triệu Hân, ngươi phụ trách hậu cần đi, vật tư nơi này của chúng ta giao cho ngươi quản lý!

- Về phần dì Đổng, thì đảm nhiệm tham mưu cho chúng ta, mà ta, đảm nhiệm tổng đội trưởng!

Tất cả mọi người một mặt kinh ngạc nhìn Vương Song, không hiểu đây là ý gì.

Mấy nữ sinh Lâm Tuyết Tình có chút mơ hồ, có điều mọi người bị điểm đến tên lại một mặt hưng phấn. Lý Tân còn trực tiếp đứng lên, một mặt hưng phấn:

- Vâng, Tiểu Song, ta nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người!

Trên mặt Triệu Hân cũng nở nụ cười rực rỡ, cũng đứng dậy đáp ứng nói:

- Tuân mệnh, tổng đội trưởng!

Những người khác nhìn thấy hai người đều mở miệng, cũng đều nhao nhao tỏ thái độ.

- Vương Song, ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống như Hùng Kim Lực à?

Lúc này, âm thanh vô cùng phẫn nộ của Lâm Tuyết Tình vang lên. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Lâm Tuyết Tình đỏ bừng, ngón tay chỉ Vương Song, bộ ngực phập phồng lên xuống..

Lý Tân nhướng mày, muốn nói điều gì, có điều Vương Song đã đoạt mở miệng trước.

- Lâm Tuyết Tình, ta đây là tập hợp lực lượng mọi người lại một chỗ, không giống như lực lượng tán loạn như trước, mà chính là hình thành hợp lực lại thật lớn.

- Ta đây là vì toàn bộ mấy trăm người Lý gia thôn suy nghĩ, chỉ có trở thành một tổ chức, mọi người mới có thể tề tâm hiệp lực, phát huy ra lực lượng khổng lồ, bảo vệ mình!

Vương Song lý luận giảng đạo lý rõ ràng, mấy nữ sinh Lâm Tuyết Tình nghe được sửng sốt một chút, mạnh mẽ nghe vào, mơ hồ cảm giác có đạo lý.

Có điều trong giây lát phục hồi tinh thần lại, đây là cái đạo lý quỷ gì, nói vậy chỉ có thể dùng để lừa gạt con nít.

- Ngươi nói bậy, ngươi chính là muốn ở chỗ này....ô ô ô....

Lâm Tuyết Tình còn muốn nói, Trương Dao sau lưng đã một tay bịt miệng nàng, trực tiếp mang nàng lên lầu.

Nhìn Lâm Tuyết Tình bị Trương Dao kéo đi, mọi người đã không còn bất kỳ dị nghị gì, đều lẳng lặng chờ đợi Vương Song nói tiếp.

- Mặt khác, vật tư các đại tiểu đội trưởng gấp ba đội viên bình thường, vật tư đội viên bình thường gấp ba những người dân này! Vật tư đám Lâm Tuyết Tình dựa theo người bình thường mà tính! Bọn họ không thể chiến đấu, không có người nào có nghĩa vụ vì các nàng phụ trách.

Nghe được lời Vương Song, tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau Vương Song đặc biệt tức giận đối với lời Lâm Tuyết Tình vừa nói, có điều không có người mở miệng vì bọn họ nói chuyện, cho dù là Lâm Du Nhiên và tiểu nha đầu Tạ Linh Ngọc cũng yên lặng ngồi ở một bên, xem như không trông thấy.

Hoàng Bối Bối thì cắn môi, muốn mở miệng trách cứ cách làm này của Vương Song cách, có điều lại nghĩ đến tình cảnh của chính mình, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, cũng không lên tiếng nữa.

- Đúng, chúng ta nơi này hình như còn thiếu một quản gia.

Vương Song đột nhiên mở miệng, mắt đám người sáng lên, đều hiểu quản gia trong miệng Vương Song tuyệt đối là một công việc béo bở, trừ bỏ mấy người ít ỏi đều muốn đạt được chức vị này.

Từng người không khỏi chỉnh đốn dáng vẻ, mặt mũi tràn đầy tha thiết nhìn Vương Song, dù sao thành quả thắng lợi đều được phân một phần, tuy nhiên chỗ này nhỏ, ít người, nhưng dụ hoặc của quyền lợi lại không có người nào ngăn được.

Triệu Hân cũng một mặt ý cười nhìn nam nhân của mình giống như Chúa Tế nắm giữ vận mệnh của đám người, ở nơi đó oai phong một cỏi.

- Thái Hiểu, ngươi muốn giúp ta xử lý một số việc vặt vãnh không?

Đột nhiên, Vương Song nhìn về phía Thái Hiểu vẫn luôn cúi đầu ngồi ở trên ghế sa lon. Mọi người sững sờ trong nháy mắt, ánh mắt "bá" một chút nhìn về phía đối phương.

- Ta?

Thái hiểu bị âm thanh Vương Song làm kinh hãi một chút, ngẩng đầu nhìn lại, một mặt ngốc manh nhìn Vương Song, kiểu biểu lộ ngu ngơ kia giống như một con gấu mèo nhỏ đáng yêu, làm tâm lý Vương Song nổi lên một vòng gợn sóng. Thái Hiểu và Triệu Hân có một chỗ không giống nhau, chính là khí chất, nếu như nói Triệu Hân là một đóa hoa hồng nở rộ, vậy Thái Hiểu chính là một đóa bách hợp, ra nước bùn mà không nhiễm, tinh khiết mà lại tươi đẹp.

- Ta giúp ngươi xử lý việc vặt vãnh?

Thái Hiểu cũng nghe được lời Vương Song vừa rồi, tâm mơ hồ hiểu rõ quản gia này khẳng định là một chuyện cực tốt, thậm chí có thể khiến cho nàng không hề bị người khác lạnh nhạt, thu hoạch được tôn kính của những người khác.

- Không sai, ngươi nguyện ý làm chức quản gia này không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận