Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 255: Lôi kéo! (2)

Cảm nhận được ánh mắt của Thu Ảnh Đồng, Vương Song hơi quay đầu nhìn lại, sau đó cười nhẹ một cái khiến cho đối phương phải đỏ mặt quay đầu nhìn nơi khác.

Thấy một màn này, khiến nét mặt của Thu sư trưởng cũng lộ ra ý cười, sau khi nói chuyện với nhau một hồi, hắn cũng dần dần hiểu về Vương Song. Hắn biết con người này thực lực cường đại, nhưng lại là một người trẻ tuổi có đạo đức, nếu có thể kết thành đôi với người yêu của mình, cũng xem như là một kết cục tốt!

Vương Song dường như nghĩ đến điều gì đó, nói với Thu sư trưởng:

- Thu sư trưởng, lúc ta vừa đến đây có điều hơi nghi hoặc, tại sao mặt của bọn họ lạ nhợt nhạt thế kia, bộ dáng như hữu khí vô lực vậy?

Lời này vừa nói ra, nhất thời cả đại sảnh đều im tĩnh. Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì.

- Haiz, đây là vấn đề của bọn ta!

Thu sư trưởng thở dài một hơi, nét kiên cường ở trên mặt vạn năm cũng không thay đổi lại vơi đi nhiều, chậm rãi nói với Vương Song:

- Tất cả chuyện này nguyên nhân là từ lương thực, quân doanh của bọn ta từ lúc thành lập cũng không quá lo lắng về vấn đề lương thực, tất cả vật tư đều được chính phủ phát cho, cả doanh trại chỉ tồn trữ lương thực dùng trong một tháng.

- Mạt thế xảy ra, vật tư của bọn ta bị cắt đứt cung cấp, may mà bọn ta cũng không ngừng thu thập vật tư nên mới kiên trì được đến bây giờ, bây giờ vật tư mỗi ngày phát cho bọn ta đã giảm so với trước kia đến một phần ba, tất cả binh sĩ dường như phải nắm chặt lưng quần để chiến đấu, mỗi ngày liều mạng ra ngoài chiến đấu, tìm lương thực, dù có như vậy, lương thực vẫn cạn kiệt! E rằng cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa!

- Vũ khí quân sự của chúng ta có cường đại thật, nhưng giờ thiếu thốn nhất lại chính là lương thực, bây giờ ra nông nỗi này, cũng không sợ tiểu Song ngươi chê cười, nếu không có vật tư, sợ là bọn ta chỉ có thể chống đỡ thêm một tháng nữa thôi rồi toàn bộ sẽ chết đói.

... ...

Nghe Thu sư trưởng nói vậy, tất cả mọi người đều cúi đầu, trên mặt không giấu nỗi sự xấu hổ.

Bọn họ là chiến sĩ cường đại nhất, không ngờ bây giờ lại phải sầu lo vì lương thực, thật không biết nên cảm thấy buồn cười hay bi ai!

- Ta không xứng để dẫn dắt mấy đứa nhỏ này, cũng cảm thấy có lỗi vì các chiến hữu đã tin tưởng ta!

Thu sư trưởng nhắc đến chỗ đau, không khỏi rơi hai giọt nước mắt.

- Sư trường, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, nếu không có ngươi, ở buổi đầu mạt thế bọn ta vốn không có sức chiến đấu cường đại như vậy để thu phục quân doanh!

- Đúng vậy, sư trưởng, ngươi bình thường đều quan tâm đến nhóm chiến sĩ, nhưng đối xử với chính mình còn kém hơn so với chiến sĩ bình thường, mỗi ngày chỉ ăn có hai cái bánh bao, một chén nước trong, vật tư tiết kiệm được đều phát cho chiến sĩ, bọn ta đều thấy được!

- Sư trưởng...

- Sư trưởng...

Tất cả mọi người đều nói, khuyên can Thu Báo Quốc.

Vương Song nghe sư trưởng có thể làm được đến mức đó, trong lòng cũng không khỏi kính trọng.

- Cho nên, tiểu Song, lần này ngươi giúp bọn ta giết Thú Liệp Giả kia cũng thấy thực lực của ngươi mạnh đến mức nào, lần này ta muốn mời ngươi gia nhập quân đội của bọn ta, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập, vậy ta có thể cho ngươi một quân hàm thượng giáo, hơn nữa cho ngươi phụ trách thống lĩnh tất cả Người Tiến Hóa trong quân đội bọn ta!

Xôn xao

Nghe Thu Báo Quốc nói như vậy, tất cả mọi người trong nháy mắt đều ồ lên, nhìn Vương Song, phải biết rằng, quân hàm thượng giáo cũng không quan trọng, quan trọng là thống soái toàn bộ Người Tiến Hóa trong doanh trại, có mấy chục người mới xuất hiện trong quân đội, tuy rằng số lượng có ít, nhưng lại là lực lượng tinh nhuệ nhất, một khi thống lĩnh bọn họ, e rằng trong nháy mắt sẽ trở thành nhân vật đứng đầu toàn doanh trại!

Một đám người không khỏi hâm mộ nhìn Vương Song.

Chỉ có Vương Song là nhíu chặt lông mày, dường như có chút không tình nguyện, trên thực tế thì đây chính là ý muốn thật sự trong lòng hắn, tuy đề nghị này của Thu Báo Quốc vô cùng mê người, nhưng đối với hắn mà nói lại là ột trói bược rất lớn, bản thân một khi đồng ý, tuy lập tức có được quyền lực to lớn, nhưng cũng là phận ăn nhờ ở đậu, sức mạnh này vẫn không phải thuộc về hắn, người khác muốn lấy đi lúc nào cũng có thể!

Bản thân hắn không có thời gian ở đây đùa giỡn quyền mưu, giờ đoạt đấy quyền lực, có khi còn không bằng nâng cao thực lực của bản thân, dù sao đây cũng là thực lực của hắn!

Nhưng hắn còn chưa nói gì, thanh âm quen thuộc lại vang lên.

- Ha ha, Thu lão ca có khách quý đến đây, sao không nói với ta một tiếng! Để ta làm quen một chút!

Ánh mắt Vương Song chợt lóe, âm thanh này, dường như bản thân hắn đã từng nghe rồi! Đầu óc không ngừng quay cuồng. Nhưng lại không thể nhớ ra, một nhóm người đã bước vào.

Mọi người trong đại sảnh nghe thấy thanh âm kia đều biến sắc, sắc mặt khó coi vô cùng! Vương Song nhìn thấy đõ, ngay khi Trần Phong nghe được thanh âm kia sắc mặt đặc biệt khó coi, dường như rất không muốn gặp chu3nha6n của thanh âm kia.

- Chẳng lẽ doanh trại mà cũng có phân chia đảng phái sao?

Vương Song không khỏi có chút kỳ quái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận