Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1655: Lễ Rửa Tội! (2)

Nhìn những tiểu hài kỳ hoạt bát này, Vương Song khẽ cười rộ, tố chất thân thể của những tiểu tử này kém xa nhóc con. Nhóc con tuy không có chút cảm giác gì, nhưng đối với những tiểu hài này mà nói quả thực chính là một loại cực hình. Nhưng mà Vương Song thấy những thứ thuốc lỏng này cũng không gây nguy hiểm đối với đám tiểu hài sẽ chỉ làm cho bọn chúng đau đớn khoảng một thời gian mà thôi, nên cũng không ra tay.

Dịch thuốc trong đỉnh xuyên thấu qua làn da, chậm rãi thấm vào trong cơ thể đám tiểu hài, làm cho bọn chúng giống như tôm lớn được nấu chín, thời gian qua một chén trà, một tiểu hài tử không chịu nổi, bò ra từ trong đỉnh.

Lúc này đây, người lớn cũng không ngăn cản nữa, rõ ràng hiểu được tiểu hài tử này đã đạt đến giới hạn.

Tiểu hài tử đầu tiên nhảy ra, rất nhanh, lại một tiểu hài tử khác đạt tới giới hạn chịu đựng, từ trong đỉnh đi ra, được phụ mẫu của mình kéo trở về quở trách một trận.

Nửa canh giờ sau, trong đỉnh chỉ còn lại có một tiểu hài tử là nhóc con, tất cả mọi người cùng dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tiểu tử kia, thời gian dài như vậy trôi qua, nhóc con không những không khó chịu chút nào, ngược lại càng có tinh thần hơn.

Dịch thuốc trong đỉnh chậm rãi giảm đi, thôn trưởng cắn răng một cái:

- Đổ tất cả máu hung thú vào!

- Cái gì!

Nghe vậy, Thạch Thiết hoảng sợ, nhiều máu hung thú như vậy, chắc chắn sẽ chết người.

- Không sao, thể chất tiểu tử kia đặc thù, máu hung thú sẽ không gây ra nguy hại đối với nó!

Thôn trưởng trầm giọng mở miệng.

- Nếu đã vậy thì đổ thôi!

Thạch Thiết cùng Thạch Long hai người nghe thôn trưởng nói như vậy, cầm lấy bình đá khác ở một bên, ước chừng mười mấy cái, đổ đầy máu hung thú vào trong đại đỉnh.

Thôn trưởng lấy ra một cái hộp ngọc từ trong ngực, mở ra, một dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt xuất hiện, trong đó tựa hồ xuất hiện hư ảnh của một đầu linh thú, giống như là hổ, mọc một đôi cánh, mang khí tức tràn ngập hung ác.

- Đây là... máu của Cùng Kỳ!

Vương Song khẽ ngạc nhiên, nhận ra dòng máu trước mắt.

Cùng Kỳ, một trong tứ đại hung thú thượng cổ, huyết mạch chứa sức mạnh vô song, nhưng máu tươi của Cùng Kỳ làm sao lại rơi vào tay thôn trưởng.

Vương Song có chút nghi hoặc, máu tươi của Cùng Kỳ tiến vào trong đại đỉnh, giống như núi lửa phun trào, lực lượng cuồng bạo kia, Vương Song nhìn thấy thì nhướng mày, nhưng nhóc con lại tỏ vẻ không sao cả.

Nhìn huyết dịch trong đó dần dần bị nhóc con hấp thu, Vương Song trầm ngâm một chút, lục lọi một chút trong chiếc nhẫn trữ vật của mình, sau một khắc, trên tay hắn xuất hiện từng gốc linh dược tản ra dao động mạnh mẽ.

- Tiểu Mạt, thêm chút máu!

Vương Song phân phó cho Dương Mạt ở một bên.

- Sư huynh, nó có thể chịu được sao?

Dương Mạt có chút giật mình mở miệng, nhiều linh dược trân quý như vậy, hơn nữa còn có máu tươi của chính mình, thân thể nhóc con kia sẽ không trực tiếp nổ tung chứ.

- Yên tâm!

Vương Song khoát tay áo, ý bảo Dương Mạt yên lòng, nói giỡn, thiên tài trời sinh Chí Tôn Đạo cơ sao có thể không chống đỡ được chút năng lượng này! Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với nó.

Nghe vậy, Dương Mạt không nói gì nữa, tay chập lại như dao, chém vào cánh tay mình một nhát, máu vàng chảy ra, tạo thành một quả cầu màu vàng kim.

- Vất vả rồi!

Vương Song nhận lấy máu vàng, vỗ vỗ bả vai Dương Mạt.

- Có thể nhìn thấy một thiên tài xuất hiện, ta ngược lại rất chờ mong đó.

Dương Mạt cười khẽ một tiếng.

Vương Song nhìn thôn trưởng, đối phương cũng hiểu ý tứ của hắn, cảm tạ Vương Song:

- Lão phu thay mặt nhóc con đa tạ hai vị!

Nghe vậy, Vương Song cười nhẹ, lập tức tiến lên, đưa các loại linh dược vào trong đại đỉnh, Hoàng Kim Thần Huyết cũng dung nhập vào trong đó.

Làm xong hết, Vương Song nhìn khuôn mặt tò mò của nhóc con, mỉm cười:

- Tiểu tử kia, cộng thêm máu của ta, hẳn là đủ ngươi uống một bình rồi.

Nói xong, hắn cũng chập ngón tay lại như dao, vẽ một đường trên cánh tay mình, từng dòng máu tươi óng ánh chảy xuống, nhưng không có chút vị máu tanh nồng, ngược lại, mang mùi hương vô cùng ngọt ngào.

Máu tươi chảy vào trong đỉnh, qua không lâu, miệng vết thương ngay sau đó khôi phục, Vương Song lui mình về phía sau.

Đúng lúc này, cửa thôn truyền đến một cơn chấn động, một cây liễu tản ra ánh sáng trong suốt xuất hiện trước đại đỉnh, một giọt máu tươi màu xanh biếc từ đầu liễu chảy ra, rơi vào trong đại đỉnh!

- Thủ Hộ Giả đại nhân, Thủ Hộ Giả đại nhân ra tay rồi!

Nhìn thấy cây liễu này, trưởng thôn cùng các thôn dân khác đều hô lên đầy tôn kính.

- Xem ra, Thủ Hộ Giả đại nhân cũng vô cùng coi trọng nhóc con, cũng ra tay rồi!

Đám người trưởng thôn kinh ngạc nói.

- Đây là... Cây liễu cổ đó!

Vương Song và Dương Mạt liếc nhìn nhau, thật sự là cây liễu cổ kia. Hiện giờ xem chừng, gốc liễu này ít nhất cũng là tuyệt thế cường giả trong Tinh Chủ!

Dòng máu tươi của cành liễu tiến vào trong đỉnh, lực lượng cuồng bạo như muốn nổ tung trong nháy mắt ổn định lại, từng đợt năng lượng khác nhau xuyên qua thân thể nhóc con, chạy vào sâu trong cơ thể nó, làm cho cơ bắp, gân cốt, thậm chí tế bào của nó cứ ngày một lớn dần lên!

- A, ta thấy hơi đau…
Bạn cần đăng nhập để bình luận