Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 390: Xuất binh cứu viện

- Khoan!

Thanh âm Vương Song không nhanh không chậm truyền đến, nhất thời làm cho Trương Dao dừng lại một chút.

- Nếu ngươi trở về như vậy chỉ sợ cũng không thể báo cáo kết quả với phụ thân ngươi.

Vương Song mỉm cười không chút để ý tới lời nói của Trương Dao vừa rồi, tiếp tục nói:

- Thật ra muốn chúng ta ra tay cũng không phải không được, ta cũng biết điều kiện của các ngươi đã rất có thành ý, nếu thật sự làm theo lời Triệu Hân thì các ngươi cho dù móc hết của cải ra cũng không lấy được!

Nghe được lời nói không nhanh không chậm của Vương Song, bước chân của Trương Dao hoàn toàn dừng lại, quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn hắn, ý nghĩ rất rõ ràng, ngươi đã biết thế vì sao để Triệu Hân nói như vậy.

Vương Song không để ý, tiếp tục mở miệng nói:

- Vật tư ta có thể không cần, nhưng ta có một điều kiện!

- Điều kiện gì?

Trương Dao bất động thanh sắc, không chút nào bị lời nói của Vương Song lay động, nang tin rằng Vương Song tuyệt đối sẽ không phải là người thích làm việc thiện! Nếu nói như vậy khẳng định còn có mưu đồ lớn hơn.

- Ta chỉ giữ vững cho thành phố Hoa Tân sau khi cho ta hai ngàn người bình thường!

Vương Song nói điều kiện của mình.

- Nhân số của các ngươi gấp mấy lần chúng ta, lương thực mỗi ngày tiêu hao đều là một số lượng lớn, cho dù là có lương thực dự trữ sung túc hiện tại khẳng định cũng có chút trứng chọi đá! Người của ta ở đây ít, lương thực cũng có nhiều, các ngươi đưa người cho ta, nơi này của ta có thể phát triển hơn bọn họ cũng không bị đói chết, đây là một chuyện tốt đôi bên vẹn toàn, vì lý do gì lại không làm chứ!

Nghe Vương Song nói, Trương Dao vốn muốn phản bác nhất thời cứng miệng không nói nên lời, nàng biết Vương Song nói không sai, số dân của bọn họ có khoảng gần tám ngàn người, lương thực dự trữ ngày một ít đi, ăn một chút sẽ ít đi một chút, cho dù mỗi ngày Lôi Thành chỉ phân phát cháo cứu trợ gần như là nước trong thì lương thực mỗi ngày tiêu hao đó cũng là một gánh nặng rất lớn.

Lôi Thành lại nhiều lần muốn đuổi người thường trong căn cứ một ít, kết quả là bị phụ thân Trương Thiên Khải bác bỏ.

Bọn họ tặng một ngàn người cũng là chủ ý của Lôi Thành đưa ra, cũng đã trải qua một phen cãi nhau kịch liệt, nói cách khác e là Lôi Thành thậm chí còn trực tiếp đưa ra ba nghìn người!

Nàng cũng hiểu được mưu tính của phụ thân mình, nhân tài là một thế lực nền tảng, nếu không có người thì một thế lực mất đi trụ cột lớn nhất khoảng cách với diệt vong cũng không xa.

Cho nên nghe được Vương Song nói, trong lòng nàng lập tức lâm vào tiến thoái lưỡng nan, đồng ý Vương Song chỉ sợ sẽ giống như lời phụ thân nền tảng thế lực của bọn họ bị lấy đi, nếu không đồng ý thì sẽ theo như Vương Song nói, những người đó dưới sự thống trị của Lôi Thành sớm hay muộn cũng bị đói chết.

Nhìn Trương Dao do dự Vương Song mỉm cười:

- Ta cũng từng đi tới thành phố Hoa Tân của các ngươi, biết cuộc sống của tầng lớp thấp nhất gian khổ cỡ nào, tuy rằng phụ thân ngươi muốn thay đổi nhưng Lôi Thành là một rào cản không thể vượt qua, chỉ cần hắn ở đó một ngày thì thành phố Hoa Tân vĩnh viễn không tới lượt phụ thân ngươi làm chủ!

- Cho nên không cần nói mấy điều vô nghĩa, đưa người cho ta thì các ngươi sẽ giảm bớt được gánh nặng, ta tăng số dân chính là đơn giản như vậy, ta tin rằng nếu là Lôi Thành nhất định sẽ rất vui vẻ mang người tới tặng!

- Ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ, ta chỉ có một điều kiện như vậy nếu không đáp ứng, ta cũng không phải là người lương thiện gì, mua bán lỗ vốn ta sẽ không làm!

Nói xong, ánh mắt Vương Song biến thành lạnh lùng, hắn tuy không đành lòng để những người vô tội này bị Zombie nuốt hết nhưng nếu yêu cầu của mình không được đáp ứng thì hắn cũng không xuất binh, dù sao chỉ cần xuất binh thì sẽ tiêu hao lượng vật tư lớn, vật tư là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất là sẽ có phần lớn nhân viên bị thương vong, hắn dựa vào cái gì lấy binh lính của mình đi giúp bảo hộ căn cứ của đối thủ.

Nghe Vương Song nói, trong lòng Trương Dao dần dần nghiêng về Vương Song, dù sao bản thân hiện tại có việc cầu người, nếu căn cứ của mình không còn thì cho dù có người lại như thế nào, cũng chỉ là đồ ăn của Zombie mà thôi.

- Ta đồng ý với ngươi.

Trương Dao suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng nói, nhưng không đợi đám người Vương Song vui mừng, nàng mở miệng nói:

- Loại chuyện này ta không có cách nào làm chủ, ta còn phải hỏi phụ thân ta một chút!

- Được, Triệu Hân dẫn nàng đi điện báo cho phụ thân của nàng!

Vương Song gật đầu, ý bảo Triệu Hân đưa nàng đi phát điện báo.

- Không cần, ta có cách để liên hệ!

Nhưng Trương Dao lắc đầu, lấy đồ vật trên người ra giống như một cái tai nghe, đeo vào lỗ tai của mình đi tới một bên.

Vương Song nhìn thoáng qua, mơ hồ cảm giác được một cỗ dao động từ ống nghe đó truyền tới trên người, lấy tốc độ khủng bố chạy về phía xa.

Tức khắc hiểu được đây là một Thần Ma Chi Vật, cùng loại với điện thoại trước Mạt Thế có thể dùng để liên hệ với nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận