Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 565: Khu bình thường !

- Mặc dù lời của tiểu Song ngươi ta không hiểu lắm, nhưng ta vẫn cực kỳ cảm ơn ngươi! Ta mãi mãi sẽ nhớ kỹ ngươi, người bạn này!

Vương Song lắc đầu, trong than nhẹ một tiếng, không lại tiếp tục nói gì, vỗ vai lão Hồ, lại đi tới bên ngoài phòng của Hồ Văn Văn, gõ cửa, bước vào.

Vương Song lần đầu tiên bước vào phòng của Hồ Văn Văn, cả căn phòng mặc dù rất nhỏ, chỉ có bảy tám mét vuông, nhưng lại sắp xếp rất sạch sẽ, một cái giường, một cái bàn, trên bàn, còn có một cái đèn nhỏ cũ nát, còn có thư tịch chất thành từng đống.

- Vương Song đại ca, có chuyện gì thế?

Hồ Văn Văn đang ngồi trên ghế, nghi hoặc nhìn Vương Song. Mấy ngày này ở chung, đối với Vương Song nàng cảm thấy rất thân thiết, không có chút có chút bộ dạng lạnh lùng khi đối mặt với Trương Dũng, mặc dù nàng bị hủy dung, nhưng Vương Song vẫn rất thích tính cách tích cực, lạc quan, sáng sủa này, cũng vẫn luôn vô cùng săn sóc nàng, thường lấy ra một ít thịt thú biến dị cho nàng.

Văn Văn cũng rất ngoan ngoãn, biết thịt trong tay cha mình là từ đâu tới, nàng cũng không hỏi nhiều, Vương Song cho nàng, nàng sẽ ăn.

- Văn Văn, ta phải đi rồi.

Vương Song nói.

- Ngươi muốn đi đâu?

Hồ Văn Văn có chút khẩn trương nói, mấy ngày ở chung, đối với Vương Song, nàng luôn luôn có cảm giác an toàn, bây giờ bỗng nhiên nghe Vương Song nói phải rời đi, trong lòng ngay tức khắc có chút trống rỗng, tựa như mất đi cái gì.

- Ta muốn tới khu bình thường, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm, yên tâm, sau này có thời gian sẽ tới thăm hai người.

Vương Song khẽ sờ đầu đối phương, thân thể hắn đã trải qua vô số lần tiến hóa, bây giờ trông không hề giống một người hai mươi tuổi, da thịt bóng loáng như dương chi bạch ngọc, gương mặt ban đầu có chút bình thường giờ cũng trở nên vô cùng tinh xảo. Giống như một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, sờ đầu một tiểu nữ hài mười chín tuổi, nhìn qua có chút buồn cười.

- A.

Hồ Văn Văn tựa như có chút tinh thần phiền muộn nhỏ giọng nói một câu, Vương Song thấy vậy, lần nữa khẽ sờ đầu nàng rồi lập tức ra khỏi phòng.

Vương Song có thể giúp một nhà Hồ Vạn Châu rời khỏi nơi này, thậm chí chỉ cần hắn bại lộ thực lực, hắn tin tưởng, cho dù là đặc khi cũng có thể tùy tiện để bọn họ tiến vào, nhưng bây giờ việc hắn không thể làm quá nhiều, trước khi làm quen toàn diện về thành phố Thiên Thủy, hắn nhất định phải bảo trì điệu thấp, không nên dễ dàng bại lộ kỹ năng của chính mình.

Chờ tới khi hắn hiểu biết hơn về thành phố Thiên Thủy, vậy thì, trong lòng Vương Song sẽ cơ lực lượng tương ứng, đến lúc đó, hắn sẽ dẫn Hồ Vạn Châu và Hồ Văn Văn đi vào nơi khác, hai người Trương Dũng và Trương Hà kia, một người cũng đừng hòng chạy trốn!

Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Song lập tức rời khỏi nhà lão Hổ, người nào cũng không có quấy rầy, khu bình thường, ban ngày tiến vào thì có thể, nhưng buổi tối nhất định có giấy tờ chứng minh tương ứng mới có thể tạm thời ở lại khu bình thường.

Do đó, thời điểm buổi sáng, người trong khu bình thường cực kỳ nhiều, theo thống kế của quan phương, ba phần số người trong cả thành phố Thiên Thủy ở trong khu dân nghèo, sáu thành người ở khu bình thường, một thành người ở đặc khu! Mà đặc khu chiếm bốn phần mười diện tích toàn bộ thành phố Thiên Thủy, khu bình thường chiếm bốn phần mười, cuối cùng là khu dân nghèo chiếm hai thành!

Cho nên mặc dù diện tích khu bình thường gấp hai lần toàn bộ khu dân nghèo, nhưng nhân số cũng gấp đôi khu dân nghèo, Vương Song đi vào nơi đó, có thể cảm nhận rõ ràng loại nhân khí này.

Hai bên đường phố, đều là một số cửa hàng, người bán hàng rong, bán quần áo, bán hoa quả, bán rau xanh, đồ dùng hàng ngày, gần như khiến Vương Song cảm thấy như chính mình quay về trước khi mặt thế.

Có rất nhiều người bán hàng, nhưng người mua lại cực ít, Vương Song tò mò quan sát một hồi mới phát hiện ra nguyên nhân, đồ quá đắt, một cân rau xanh giá năm cân lương thực, một cân thịt giá càng là mười cân lương thực, thậm chí một miếng xà phòng, một hộp kem đánh răng cũng phải một cân lương thực, sau khi tận thế, hệ thống tiền tệ ban đầu đã sụp đổ, giống như là giấy lộn, cho nên, người ở đây phần lớn là dùng lương thực làm tiền tệ giao dịch, điều đáng nói là, thành phố Thiên Thủy mặc dù là một tỉnh không lớn nhưng cả tỉnh Đông Bắc lại là một tỉnh lớn về lương thực, đất đai ở đây màu mỡ, lương thực sản xuất ra không chỉ được săn đón ở trong nước mà còn được bán ra nước ngoài.

Sau khi mạt thế bạo phát, lương thực của thành phố Thiên Thủy cũng vừa mới thu hoạch hoàn tất, số lượng tồn trữ đủ để nuôi sống một trăm nghìn người trong 5 năm, vì vậy quan chức cấp cao ở thành phố Thiên Thủy không hề lo lắng về vấn đề lương thực, thậm chí lấy lương thực làm tiền tệ, thực hiện hệ thống chế độ lương phiếu, khống chế toàn bộ thành phố Thiên Thủy!

Nơi xa, còn có một số tòa nhà văn phòng, đây là nơi các ban quản lý sử dụng làm văn phòng, đồng thời các nhân viên công vụ giống như trước khi mạt thế, ngoại trừ bọn họ còn có nhân viên của các xí nghiệp khác nhau đang làm việc ở đó. Vương Song chỉ là tùy ý đánh giá một phen, đã nhìn thấy rất nhiều biển quảng cáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận