Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 568: Thuê phòng!

Chẳng qua, sắc mặt bà chủ không hề thay đổi, nghe Vương Song nói, đều cười rỗ lên:

- Soái ca, ngươi đẹp trai như vậy, coi như ngủ với tỷ tỷ một lần cũng đáng giá với chút hoa quả này đấy!

- Nhưng, ta có những đồ khác.

Vương Song khẽ lắc đầu, giả vờ như tìm đồ trong túi áo, sau đó lấy ra một cục vàng thỏi, vật này hắn có rất nhiều, đều là thời điểm ra ngoài với đội ngũ tìm kiếm mà phát hiện, có một ít tìm được ở ngân hàng, có một ít tìm được trong nhà của người khác, thời gian nửa năm tìm được khoảng hàng ngàn cây vàng thỏi, toàn bộ đều giao vào trong tay hắn, lưu giữ trong nhẫn trữ vật của hắn, đây chỉ là vàng thỏi, còn có hơn trăm khối vàng còn chưa tính vào.

Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim, đây là một đạo lý từ cổ chí kim chưa từng thay đổi, Vương Song lúc nào cũng mang theo hoàng kim, cũng vì hiểu rõ trong mạt thế chỉ cần còn có người, chỉ cần còn quy tắc, vậy thì, hoàng kim, sẽ mãi mãi là tiền tệ lưu thông cố định, mặt khác, quan trọng chỉ là sức mua nhỏ mà thôi!

Nhìn cục vàng nhỏ cỡ bàn tay trong tay Vương Song, bà chủ trợn cả mắt lên, càng đừng nói là mỹ nữ ở bên cạnh, còn trợn mắt há hốc miệng nhìn cục vàng thỏi kia, trong lòng liên tục run rẩy.

“Vàng thỏi, hắn thế mà mang theo vàng thỏi trong người, hắn là ai, vậy mà mang theo loại đồ vật này!”

Trong lòng mỹ nữ điên cuồng hô, gắt gao nhìn vàng thỏi trong tay Vương Song, mười năm tiền lương của nàng chỉ sợ cũng không bằng một cục vàng thỏi như vậy!

Bà chủ cũng là vẻ mặt nóng rực nhìn vàng thỏi trong tay Vương Song, lập tức cười khổ một tiếng, nhìn Vương Song, nói:

- Vị soái ca này, mua ít hoa quả, ngươi cầm vàng thỏi đi thanh toán, ta làm sao có tiền lẻ trả ngươi đây?

Vương Song cũng bất đắc dĩ, hắn cũng không có lương phiếu ở nơi nay nha, ngoại trừ hoàng kim, những thứ còn lại không thể lấy ra, cho nên, Vương Song nói với bà chủ:

- Ách, giá trị cục vàng thỏi này là bao nhiêu tiền, ngươi sau khi thanh toán tiền hoa quả, sau đó ngươi trả ta lương phiếu đi!

Bà chủ nghe vậy, cầm vàng thỏi này lên, ước lượng một phen, tròng lòng nhất thời có tính ra đại khái, vàng thỏi, trước khi mặt thế nàng cũng từng có, bởi vậy, rất hiểu rõ giá trị, mặc dù bây giờ là mạt thế, giá cả đã hạ xuống một chút, nhưng so với những vật khác, giá trị vẫn lớn hơn rất nhiều!

- Cục vàng thỏi này rất tiêu chuẩn, hẳn là của ngân hàng, trước khi mạt thế 30 gram, trị giá khoảng một trăm nghìn tệ, nhưng sau khi mạt thế, giá trị theo đó giảm xuống, nếu đổi thành lương phiếu, thì đáng giá một nghìn cân lương thực!

Bà chủ báo ra một cái giá hợp lý, cũng không hề lừa gạt Vương Song. Người có thể lấy ra hẳn một cục vàng thỏi, nàng cũng không muốn tùy ý đắc tội.

- Được, tiền còn lại đổi sang lương phiếu cho ta đi!

Vương Song gật đầu, không thèm để ý chút nào, loại hoàng kim này đối với hắn mà nói không có tác dụng gì, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Bà chủ cười khổ một tiếng, hôm nay là ngày đầu tiên nàng khai trương, đã gặp được một người thanh toán bằng vàng thỏi, cũng coi như là không thuận lợi, nhưng trong lòng nàng lại thật sự cao hứng, thành phố Thiên Thủy vẻn vẹn là một thành phố cấp hai, kinh tế kém phát triển, lương thực thì không thừa thãi, không thiếu lương thực, nhưng đối với các loại vàng thỏi, châu báu lại vô cùng khan hiếm, một cục vàng thỏi đổi được một nghìn cân lương thực, đây chỉ là giá trên thị trường, nếu có đường phân phối, giá tiền này chắc chắn sẽ tăng gấp đôi!

Cho nên, bà chủ rất nhanh đã chuẩn bị lương phiếu chín trăm mười cân lương thực! Chín tờ một trăm, một tờ mười cân, gần như móc sạch lương phiếu trong tiệm.

Vương Song cất lương phiếu vào trong túi, cầm lấy hoa quả của chính mình rồi rời đi, lưu lại một tiểu mỹ nữ có chút cao ngạo, ngây ngốc nhìn bóng lưng rời đi của Vương Song, tờ lương phiếu mệnh giá hai mươi cân lương thực kia cô ấy vẫn cầm trong tay, bà chủ nhìn thấy, vội vàng nhận lấy, rồi trả tiền thừa cho mỹ nữ. Trong nàng rất vui vẻ, hôm nay vừa khai trương đã tới một cái đại sinh ý.

Mỹ nữ bình tĩnh lại, chỉ là trong lòng thầm than một tiếng “kẻ có tiền!”. Sau đó rời đi, bây giờ nàng đã hiểu rõ, người có thể lấy ra một cục vàng thỏi như vậy để thanh toán khẳng định không phải người bình thường, mình và đối phương không phải người cùng một thế giới, nhìn thấy Vương Song như vậy, nàng cũng chỉ có thể trong lòng âm thầm hâm mộ một tiếng, hoặc là trong lòng thầm mắng mấy câu bại gia tử, còn lại nàng cái gì cũng không làm. Do đó, mỹ nữ cầm lấy hoa quả của chính mình rồi rời đi.

Vương Song ra khỏi cửa, thời điểm không ai nhìn thấy, trực tiếp bỏ hoa quả vào nhẫn trữ vật của chính mình, lần này, Vương Song cũng không đi dạo nhiều, mà trực tiếp đi về một phương hướng trên biển quảng cáo chỉ vào khu buôn bán.

Đây là một cái văn phòng cao không tới ba tầng, Vương Song căn cứ theo chỉ dẫn, đi tới một căn phòng trong lầu một, trên cửa treo một cái thẻ bài “an cư”. Không sai, Vương Song chính là đi thuê phòng, hắn muốn ở lại trong khu bình thường, đi thuê phòng là một cách tốt nhất, có thể hợp lý, hợp pháp ở lại khu bình thường, đương nhiên, với tài lực của Vương Song. Dù cho thuê một phòng trọ cũng phải mất sức chín trâu một sợi lông, chẳng qua Vương Song không muốn tiếp tục chờ đợi ở trong khu bình thường, cho dù là muốn mua một căn nhà cũng nên ở đặc khu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận