Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 133: Diễn giảng (2)

Ánh mắt Vương Song sáng lên :

- Đúng vậy, chúng ta phải chuẩn bị một chút, chờ đến khi bọn chúng trở tay không kịp làm một cái công kích bất ngờ, ngoài ra còn phải tập trung những người của Lý gia thôn này lại, không thể để bọn chúng đi báo tin.

- Chỗ chúng ta có lương thực, có súng ống, không sợ bọn chúng không nghe lời!

Nghe lời Vương Song nói, đám người đều ào ào gật đầu bắt đầu bày mưu tính kế, rất nhanh, ngươi một câu, ta một câu, một cái cách đơn giản được mọi người nghĩ ra.

- Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta cứ chia ra hành động, Lý Tân, Chương Nghiệp, các ngươi tập trung mọi người đến đây, để bọn hắn đều đến trong sân, ta và Vương Hổ, Phương Phi, Hứa Kiệt, còn có những người khác đến cửa thôn bố trí, những người khác đều chờ ở đây, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của dì Đổng.

- Ừ. Đúng rồi. Còn có những người bị bắt tới kia, cũng đều tập trung bọn họ lại.

Nghe lời nói của Vương Song, tất cả mọi người đều ào ào gật đầu, bắt đầu tản ra làm những chuyện Vương Song phân phó.

Vương Song dẫn những người khác một hàng tám chín người đi tới cửa thôn, bây giờ, sắc trở đã trở nên tối tăm, đường đi cũng không thấy rõ lắm, Vương Song có chút bất đắc dĩ, nói với Vương Hổ :

- Vương Hổ, như vậy đi, để phòng ngừa vạn nhất, ngươi và Lưu Hâm canh gác ở ngay chỗ này, tới nửa đêm ta cử người đến thay cho các ngươi!

- Nếu như chúng ta không có người đến canh gác, ngộ nhỡ bọn họ quay về, rất có thể sẽ khiến chúng ta đánh một cái trở tay không kịp.

- À, đúng rồi, các ngươi còn phải chú ý, không thể cho người ngoài ra vào, ngộ nhỡ có người mật báo, chúng ta sẽ có chút phiền phức!

Vương Song nói không ít, Vương Hổ và Lưu Hâm đều cùng lúc gật đầu, bọn họ đều hiểu sự lo lắng của Vương Song, dù sao, Vương Song và đám người Lý Tân là Tiến Hóa Giả, xảy ra đấu súng sẽ không bị làm sao, nhưng những người bình thường khác thì lúc nào cũng có thể sẽ chết đi, bởi vậy, bọn họ đều không dám sơ suất.

Sắp xếp hai người ở chỗ này, đưa cho bọn họ bảy mươi chín cái súng trường, còn có mấy hộp đạn. Bọn họ giấu ở phía sau chiếc xe đang bị chặn, cẩn thận nhìn chỗ cách đó không xa.

Vương Song dẫn hai người quay về, phát hiện, trong sân của căn nhà đã đứng đầy người, hầu hết đều là một số phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, số người thanh tráng niên khá ít.

Bọn họ có chút hoảng sợ đứng trong sân, ánh mắt kinh hoàng nhìn một hàng gia hỏa kỳ quái trước mắt.

Đám người Lý Tân, Đổng Châu thì đều ở cửa căn nhà, nhìn những người trong sân, Chương Nghiệp ở cửa cổng, nhìn thấy đám người Vương Song quay về, nhường ra một con đường.

- Đây là?

Vương Song hơi nghi hoặc nhìn người đứng chi chít, đông nghịt trong sân.

- Tiểu Song, bọn họ đều cho rằng chúng ta là đám côn đồ, đều không dám mở cửa!

- Buổi sáng bọn họ đã bị giám sát làm việc một ngày, nghe thấy tiếng súng thì giống như chim sợ cành cong, chúng ta cứ như thế nửa đêm tập trung bọn họ lại, bọn họ mới sợ hãi như thế!

Lý Tân ở một bên cười khổ giải thích.

Nghe được lời giải thích của Lý Tân, Vương Song có chút hiểu rõ nguyên nhân. Nhìn đám người trước mắt, trên mặt cố gắng lộ ra một nụ cười nhu hòa.

- Các vị, ta là Vương Song, những người này là bạn bè của ta, chúng ta đã giết chết đám côn đồ ở nơi này, các ngươi bây giờ đều tự do rồi! Sau này sẽ không còn đám côn đồ đến ức hiếp các ngươi! Các ngươi có thể sống những ngày tháng yên bình của chính mình rồi!

- Còn có những người bị Hùng Kim Lực bắt tới đây, các ngươi cũng được tự do rồi, cho dù là rời đi, hay là ở lại đây sinh sống, đều có thể!

Nghe thấy giọng nói của Vương Song, tất cả thôn dân những người trong ánh mắt còn hiện lên một vòng nghi hoặc, đều không dám tin, nhưng lại cũng không dám lên tiếng, chỉ là dùng ánh mắt e ngại nhìn Vương Song.

“ Haizz, xem ra chịu ảnh hưởng của Hùng Kim Lực quá lớn, bọn họ bây giờ đều không dám tin người!”

Trong lòng Vương Song thở dài nghĩ.

- Ta tin hắn, hắn đã giết rất nhiều thủ hạ của Hùng Kim Lực, đám súc sinh kia đều đã chết!

Đột nhiên, đúng lúc này, một giọng nói vang lên, tất cả mọi người hơi kinh ngạc nhìn lại, hóa ra là nữ nhân ngay từ đầu được Vương Song cứu.

- Điều này là thật sao? Sẽ không lừa chúng ta chứ!

Một giọng nói vô cùng nhỏ vang lên, trong đám người đã dẫn đến một trận bàn tán.

- Đúng rồi, Hùng Kim Lực này thế nhưng là Tiến Hóa Giả, còn có súng, sao có thể bị giết!

- Đoán chừng là bọn họ lừa chúng ta!

- Đúng vậy. cho dù muốn nhìn xem chúng ta ai dám phản kháng bọn họ, rồi lập tức giết chết chúng ta!

….

Đám người Vương Song nhìn một màn trước mắt, có chút bất đắc dĩ, chính mình nói sự thật thì lại chẳng có người nào tin tưởng.

- Tiểu Song, ngươi có thể….

Lúc này, Đồng Châu tiến đến bên tai Vương Song, khẽ nói mấy câu.

Mắt Vương Song sáng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Lập tức tiến đến trước mặt đám người, tâm niệm hơi động một chút, từng đoàn hỏa cầu trực tiếp xuất hiện trên không, trong trời đêm thiêu đốt lên hào quang màu vàng nhạt.

- Đây, đây là….Tiến Hóa Giả!

Bạn cần đăng nhập để bình luận