Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1071: Căn cứ địa Hắc Thủy (2)

Đi vào phòng, chỉ có một không gian hơn sáu mươi mét vuông, bên trong trừ hai cái giường lớn, chỉ có một cái bàn đọc sách nho nhỏ cùng một cái ghế, trên bàn sách còn có một cái đèn bàn cùng một ấm nước nóng.

Đmá người Phương Thanh có tám người, có nghĩa là bốn người nằm trên một cái giường.

Nhưng mà đám người Phương Thanh tỏ vẻ vô cùng quen thuộc, nhanh chóng sắp xếp lại giường chiếu.

- Được rồi, tối hôm nay chúng ta ở lại đây, quán trọ này của Nguyệt tỷ mặc dù nhỏ, nhưng cũng khá uy tín, ở chỗ này chúng ta cũng không cần lo lắng đến vấn đề an toàn!

Phương Thanh mở miệng cười.

- Lai lịch của nàng ta là gì?

Miêu Vong có chút hiếu kỳ hỏi thăm, nhìn dáng vẻ Phương Thanh, dường như hiểu rất rõ.

Nói đến Nguyệt tỷ, trong mắt Phương Thanh lóe lên một vòng ngưng trọng:

- Miêu Vong, ngươi đừng xem thường nữ nhân này, có thể ở chỗ này mở một quán trọ mà không có người nào đánh chủ ý lên người nàng ta đã nói rõ rất nhiều điều!

Sau đó có chút do dự, nhưng vẫn nói ra:

- Nghe nói sau lưng nữ nhân này là một nhân vật lớn của căn cứ địa Hắc Thủy, các ngươi tuyệt đối không nên có ý đồ gì, nếu không chúng ta cũng không thể sống sót rời khỏi nơi này đâu!

Mọi người nghe vậy trong lòng chấn động, lập tức gật đầu, bọn họ đều không phải là đồ ngốc, nên làm gì, không nên làm gì đều rất rõ ràng.

Ở thời kỳ Mạt Thế, bọn họ chỉ ở tầng dưới chót nhất, nếu như không thành thật, chỉ có một con đường chết.

Phương Thanh hài lòng gật đầu, nhìn biến dị thú trong tay mấy người, mở miệng nói:

- Ba người ở lại, những người khác cùng ta ra ngoài, đi bán mấy thứ này.

Ba người trẻ tuổi bị lưu lại, Phương Thanh mang theo đám người Miêu Vong rời khỏi nơi này, đi đến chỗ khác.

Miêu Vong không nói một lời, biết Phương Thanh hiểu rõ căn cứ địa Hắc Thủy hơn mình, bây giờ hắn cần làm là theo sát đối phương.

Mọi người rẽ trái lượn phải, rất nhanh đã tới một nơi vô cùng náo nhiệt, mặc dù sắc trời đã dần dần tối xuống, nhưng nơi này lại đang bắt đầu cuộc sống về đêm, người bán hàng rong bày hàng hóa khắp nơi.

Quần áo, bách hóa, thực vật, phàm là đồ dùng đám người Miêu Vong dùng đều có thể tìm thấy ở trong đó, thậm chí bọn họ còn thấy có một tiểu hài tử gầy trơ cả xương đứng trước một quầy hàng, phía trước treo một tấm bảng, chỉ cần 20 đồng là có thể lấy đi một cái!

Hiện tại, đồng tiền đã trải rộng khắp căn cứ địa của Hoa Quốc, dần dần được mọi người ủng hộ.

Miêu Vong nhìn thấy một màn này có chút không thoải mái, cũng khiến hắn hiểu được cái gọi là căn cứ địa Hắc Thủy cũng không giống tốt đẹp như trong miệng mọi người nói, bất kỳ nơi nào tươi sáng cũng luôn có hắc ám nương theo.

Phương Thanh mang theo đám người Miêu Vong đi tới một quán nhỏ trong góc, đối diện, là một hán tử vóc người cao lớn, trước mặt hắn còn trưng bày không ít thi thể biến dị thú, mùi máu tươi truyền ra xa, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân hắn cách xa những người khác.

Nhìn thấy Phương Thanh, ánh mắt đại hán sáng lên, cười ha ha một tiếng:

- Là Tiểu Phương hả, lần này lại mang đến đồ tốt gì đây!

Phương Thanh nhỏ giọng nói với Miêu Vong:

- Đây là Vương Thành của căn cứ địa Hắc Thủy, là một Tiến Hóa Giả cấp chín! Chuyên môn thu mua các loại biến dị thú, đừng thấy hắn chỉ buôn bán ở quán nhỏ này, thế nhưng cũng được xem là nhân vật lợi hại của toàn bộ căn cứ địa Hắc Thủy đấy!

Trong lòng đám người Miêu Vong run lên, Tiến Hóa Giả cấp chín, đây chính là sự tồn tại gần với cường giả nhất giai nhưng mà bọn hắn hơi nghi hoặc một chút, đường đường là Tiến Hóa Giả cấp chín sao lại rơi vào tình cảnh như vậy, còn ở bên ngoài thu mua biến dị thú, dường như có chút mất giá, nhưng bọn hắn cũng không hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, bọn họ cũng không tiện hỏi.

- Hắc hắc, Vương Thúc, lần này thật sự có không ít đồ tốt đấy!

Phương Thanh cười nhẹ một tiếng, lập tức buông túi trong tay xuống, từ trong đó lấy ra hai con khỉ biến dị, hai con Dã lang biến dị cùng bốn năm con hoẵng biến dị, về phần con heo rừng biến dị kia thì được lưu lại ở Miêu Trại, Miêu lão gia tử nói là hữu dụng, bọn họ cũng không mang theo.

Nhìn thấy thi thể biến dị thú xuất hiện trước mắt, đôi mắt đại hán sáng ngời, cẩn thận kiểm tra một chút, đại hán hài lòng gật đầu:

- Không tệ, đều là hàng tốt, tất cả đều cho ta sao?

- Ha ha, nơi này ta cũng chỉ tin tưởng Vương Thúc, Thương gia còn lại ta cũng không tin được!

Phương Thanh cười nhẹ một tiếng, không nhẹ không nặng nịnh nọt đối phương.

- Ha ha, hảo tiểu tử, có mắt đấy, nếu đã như vậy, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, những thứ này cộng lại, ta cho ngươi một ngàn đồng!

Đại hán nở nụ cười, vươn một ngón tay.

Phương Thanh không tiếp tục cò kè mặc cả, hắn cũng biết giá tiền này đã rất cao rồi, nếu như hắn đi chỗ khác chỉ sợ ngay cả tám trăm cũng không được.

- Được, thành giao!

Phương Thanh thống khoái gật đầu.

- Đây, đây là một ngàn, sau này có mặt hàng này tuyệt đối đừng quên ta nhé!

Đại hán lấy mười tờ một trăm từ trong bọc ra đưa cho Phương Thanh, mở miệng cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận