Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 472: Nữ hài được thần may mắn chiếu cố!

Ngay lúc bọn họ sắp giết hai con thú biến dị cấp chín kia, trên mặt nước bỗng xuất hiện con sóng vô cùng mãnh liệt, một lần nữa xuất hiện thêm năm con thú biến dị cấp chín, bảy con thú biến dị cấp chín liên thủ, uy lực kia, thật sự là vô cùng khủng bố, ngay cả Vương Song và Thu Ảnh Đồng đều biến sắc, trực tiếp buông tha cho hai con thú biến dị kia, nhanh chóng rút lui!

Ánh mắt của bảy con thú biến dị lạnh lùng nhìn Vương Song và Thu Ảnh Đồng rời đi nhanh như tia chớp, đặc biệt là con cá sấu và con thủy mãng biến dị kia, bọn chúng thiếu chút nữa đã bị hai cường giả nhân loại kia giết chết, cảm thấy vô cùng thống hận. Nếu không phải bởi vì khi rời khỏi nước thực lực của bọn chúng sẽ bị giảm đi, bọn chúng chắc chắn sẽ không ngại phải đuổi theo hai người Vương Song, đánh cho bọn họ hóa thành tro bụi.

Lần thử nghiệm này của Vương Song trực tiếp tuyên bố thất bại, nếu mạnh mẽ dùng vũ lực để thực hiện, nhiều thú biến dị khủng bố như vậy, cho dù toàn bộ Tiến Hóa Giả của thành phố Thiên Chi đến đây, đối mặt với thú biến dị ở Long Giang chắc chiến đấu cũng sẽ vô cùng khó khăn.

Vương Song có chút buồn bực, một mình đi dạo ở xung quanh doanh địa, thỉnh thoảng nhìn thấy đám người bình thường chậm chạp đi đến bờ sông, dường như là tìm gì đó, một đám thú biến dị ở trong con sông thình lình xuất hiện, trực tiếp kéo bọn họ xuống nước, trên mặt sông hiện lên màu đỏ của máu rồi lại khôi phục lại vẻ tỉnh lặng.

- Haiz, cả đám đều bị lợi ích làm cho mụ mị đầu óc hết cả!

Vương Song thở dài một hơi, các thế lực kia muốn chiếm kho vũ khí đến mức bị điên rồi, cứ liên tục phái người bình thường ra bờ sông thăm dò tin tức về kho vũ khí, cứ dâng thức ăn cho nhiều thú biến dị ở trong con sông đó như vậy,làm gì có chuyện chúng nó sẽ không ăn nữa. Trong thời gian ngắn, những người bình thường chết trong miệng của thú biến dị đã lên đến mấy chục người.

Dù đến bây giờ, bọn họ vẫn không có ý định từ bỏ, liên tục phái một ít người sống sót đi điều tra vị trí của kho vũ khí. Trong lòng Vương Song cũng có chút bất đắc dĩ, cho ù các ngươi biết vị trí của kho vũ khí ở đâu, chẳng lẽ các ngươi có thể đi qua nhiều thú biến dị như vậy để lấy vũ khí à!

Ngay cả hắn đến giờ cũng chưa nghĩ ra được biện pháp ra sao, nói gì đến những thế lực không hề mạnh kia.

Vương Song đang suy nghĩ, đột nhiên, ánh mắt của hắn bị một nơi hấp dẫn, ở phía xa xa có một thân ảnh nhỏ xinh, Vương Song không biết vì sao, trong lòng bản thân lại hơi rung động.

Đó là một cô nương thoạt nhìn mới tám chín tuổi, trên người mặc một bộ quần áo cũ nát, đủ các miếng khâu vá, quần áo cũng vô cùng đơn bạc, thân ảnh gầy gò trong gió lạnh không ngừng run rẩy, nhưng trên gương mặt non nớt kia lại vô cùng quật cường. Phía sau nàng lại có vài người đang giám thị, một đám đều vô cùng căng thẳng.

Điều khiến Vương Song kinh ngạc chính là tiểu nữ hài kia đi đến nhưng thú biến dị ở trong con sông dường như không nhìn thấy nàng. Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét......

Bốn mươi mét

Hai mươi mét

Mười mét

Càng lúc càng đến gần bờ sông, tuy cơ thể của tiểu nữ hài kia không ngừng run rẩy, nhưng bước chân vẫn rất kiên định, bước thẳng về phía bờ sông.

- Sao có thể!

Trong lòng Vương Song vô cùng khiếp sợ, khoảng cách đã gần đến như vậy, thú biến dị ở trong con sông cũng không bị mù, ban nãy hắn còn nhìn thấy một người đứng cách bờ sông có trăm mét, đã bị con thủy mãng kia nhảy ra ăn mất, còn tiểu nữ hài kia chỉ cách bờ sông có mười mét, không khác gì đưa đến tận miệng thú biến dị. Nhưng những con thú biến dị này giống như bị mù vậy, hoàn toàn không nhìn thấy.

- Chẳng lẽ tiểu nữ hài này có gì đó đặc biệt?

Trong lòng Vương Song khiếp sợ tự hỏi, nhưng khi tiểu nữ hài kia bước đến gần hơn nữa, con sông cuối cùng cũng đã gợn sóng, dường như sắp có thú biến dị xuất hiện.

- Mặc kệ, cứu tiểu nữ hài này đã rồi tính tiếp!

Thân hình của Vương Song chợt lóe, trong giây lát đã trực tiếp ôm lấy tiểu nữ hài.

- Ầm

Trong con sông, một con cá sấu biến dị cực lớn trong giây lát đã lộ khỏi mặt nước, đang muốn đánh về phía tiểu nữ hài, nhưng tốc độ của nó cũng không nhanh bằng Vương Song, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Song ôm tiểu nữ hài rời đi.

Con cá sấu căm giận nhìn Vương Song, sao nó không nhận ra kẻ kia chính là Tiến Hóa Giả thiếu chút nữa đã đánh chết mình được chứ.

Nhưng nó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Song rời đi mà thôi, căn bản là đuổi theo không kịp.

Tiểu nữ hài dường như rất sợ hãi, trên gương mặt non nớt, trắng như tuyết tràn ngập vẻ kinh sợ, nhưng cảm nhận được tiếng gió ở bên tai và cánh tay đang ôm mình, trong lòng tiểu nữ hài không hiểu sao lại cảm thấy rất an toàn.

Sau khi rời khỏi bờ sông, Vương Song thả tiểu nữ hài xuống, ôn nhu nói với đối phương còn đang sợ hãi:

- Tiểu cô nương, sao ngươi lại đến nơi nguy hiểm kia vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết ở đó có rất nhiều thú biến dị sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận