Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1430: Thiếu Niên ở Sơn Thôn!

Yêu Nguyệt nàng lớn như vậy, còn là lần đầu tiên ăn loại thiệt thòi lớn này. Không báo thù này, nàng thật đúng không phải tiểu yêu tinh vô pháp vô thiên.

- Ta vốn nghĩ người kia là người của Tinh Thần Điện, thế nhưng về sau ta mới biết công pháp người của tông môn kia tu luyện là Tinh Thần Vô Cực Thư, tên này căn bản không phù hợp. Rất có thể là không biết học trộm thần thông của Tinh Thần Điện từ nơi nào, đi ra giả danh lừa bịp.

Yêu Nguyệt hít sâu một hơi, buông suy nghĩ trong lòng xuống, giọng dịu dàng mở miệng.

- Đã không phải người của Tinh Thần Điện, thế thì dễ xử lý, bắt hắn lại, trực tiếp mang hắn đến, ở Thiên Thần Tinh Vực, dù cho Cổ Tháp tông cũng đừng nghĩ tranh chấp cùng chúng ta!

Trên mặt Trầm lão dẫn đầu hiện lên một tia cười lạnh, lời nói vô cùng tự tin.

- Hiện tại, khí tức tên kia hoàn toàn biến mất, đoán chừng là trốn đi, có điều Tà Dương Tinh chỉ lớn như vậy, hắn lại có thể trốn đến nơi đâu, sớm muộn sẽ bị tìm tới.

Bên trong một thôn xóm vô cùng vắng vẻ ở Tà Dương Tinh, có mấy chục hộ gia đình, hoàng hôn dần về phía tây khiến thôn xóm yên tĩnh này nhuộm lên một tầng mây đỏ.

Từng sợi khói nhẹ nổi lên, nam nhân làm việc ở ruộng cả ngày, về đến trong nhà, nữ nhân trong nhà đã nấu ăn xong, tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng giản dị, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng cười nói của một số người trong gia đình, cùng với tiếng gà bay chó sủa, khiến thôn xóm vốn yên tĩnh cũng có chút nhộn nhịp.

Mà ở trong nhà đầu thôn, một thiếu niên hiếu kỳ nhìn thấy một bóng người ngồi bên hồ nước, lớn tiếng gọi,

- Vương đại ca, ăn cơm thôi!

Khuôn mặt thiếu niên rất bình thường, là kiểu người không hề nổi bật ở trong đám đông, có lẽ đặc điểm duy nhất là cặp mắt kia, tràn ngập một sự kiên định đáng sợ, chỉ cần thiếu niên quyết định chuyện gì thì không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản!

Nghe thiếu niên gọi, thân ảnh quay đầu lại, chính là Vương Song!

Nhưng hắn của bây giờ, khí tức toàn bộ biến mất, giống như một người bình thường vậy, thậm chí y phục trên người cũng đều là vải thô chắp vá, không có một chút đặc sắc nào, một con mèo đen ngồi xổm trên vai hắn, thoạt nhìn như một thanh niên bình thường.

- Tới ngay đây...

Vương Song cười đáp, lập tức đứng dậy, chậm rãi đi về phía thiếu niên.

- Vương Lâm, hôm nay ngươi đi đâu chơi?

Vương Song đi đến bên cạnh thiếu niên, cười hỏi, mấy ngày trước bản thân xuyên qua từ trong không gian, bị thương không nhẹ, vì vậy hắn không thể tiếp tục chạy trốn nữa, mà ẩn giấu khí tức, tạm thời ở lại chỗ này, còn thiếu niên cũng là người duy nhất nhìn thấy dáng vẻ toàn thân máu tươi của mình.

Hắn ở lại nhà đối phương, tuy gia cảnh của Vương Lâm cũng không giàu có, nhưng cũng coi là khá giả trong thôn, đối với sự xuất hiện đột nhiên của Vương Song, không phản cảm gì, vô cùng nhiệt tình tiếp đãi.

- Ta lên núi, muốn hái một số quả dại, cuối cùng lại tìm được một viên đá kỳ quái...

Vương Lâm sờ cái đầu, có chút ngốc nghếch cười cười, vô cùng chất phác.

Nói xong, trong tay hắn lấy ra một viên đá, chỉ to bằng nắm đấm trẻ con, vô cùng thô ráp, thoạt nhìn không có chỗ thần kỳ nào, Vương Song nhận viên đá, nhìn một chút, lại trả lại cho đối phương.

- Trên núi còn có rất nhiều dã thú, sau này không nên tùy tiện đến.

Vương Song dặn dò.

- Ta nghe lời Vương đại ca, sau này ta sẽ ít đi.

Vương Lâm lại chất phác nói, giọng hơi trẻ con, có lẽ bọn họ đều họ Vương, cũng có lẽ là tuổi tác giữa Vương Lâm và Dương Mạt cũng không cách nhau lắm, khiến Vương Song cảm thấy rất thân thiết.

Mấy gian nhà lá nho nhỏ, ở gian chính giữa, phụ mẫu Vương Lâm đang xào vài món ăn, thêm mấy cái bánh bao, đều đang đợi Vương Song.

Mặc dù Vương Song là cảnh giới Tiên Thiên, đã có thể Ích Cốc, nhưng hắn vẫn ngồi xuống, ăn cơm cùng ba người, phụ mẫu Vương Lâm đều là kiểu nông dân cực kỳ chất phác, mặc dù không có nhiều kiến thức, nhưng có thể biết rõ Vương Song hoàn toàn khác biệt với bọn họ, cho nên vô cùng cung kính với Vương Song, muốn Vương Song có thể giúp Vương Lâm một chút, khiến con của bọn họ trở nên nổi bật.

Bọn họ thu dọn bàn, Vương Lâm thì đi ra bên ngoài vườn, nhìn bầu trời đêm đen nhánh trên đỉnh đầu, từng ngôi sao như kim cương khảm nạm trên bầu trời đều.

- Nghĩ gì đấy?

Vương Song đến bên cạnh, thấy Vương Lâm nhìn trời sao đến mất hồn, cười xoa đầu đối phương một chút.

- Bầu trời ban đêm rất đẹp...

Vương Lâm không quay đầu tự lẩm bẩm

- Ta thường xuyên gặp được có một ít thân ảnh bay qua trên bầu trời, nháy mắt đã không biết bay đi đâu, nhưng trong mắt ta, bọn họ cũng là tiên nhân. .

- Phi thiên độn địa, dời sông lấp biển, người trong thôn nói, không có việc gì tiên nhân làm không được, thậm chí bọn họ có thể trường sinh bất tử. .

Vương Lâm quay đầu nhìn Vương Song,

- Ta cũng muốn trở thành một Tu Hành Giả, một vị tiên nhân, thoát khỏi cuộc sống nơi đây, trở thành người trên người, khiến cha mẹ ta có thể được sống cuộc sống tốt!

- Ngươi muốn trở thành một Tu Hành Giả, ngươi cũng đã biết, Tu Hành Giả cũng có phiền não của Tu Hành Giả, thậm chí bọn họ còn đối mặt với nguy hiểm lớn hơn, có đôi khi, sẽ có người lại muốn chọn cuộc sống như thế này hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận